Kitabı oku: «Biến Hình », sayfa 2
Tiếng kính vỡ.
Tim Caitlin đập thình thịch khi cô nhìn thấy những cảnh tượng ở mé trái, bên kia con phố. Cô rảo bước thật nhanh, cố giữ đầu luôn cúi xuống, nhưng rồi khi tiến đến gần cô nghe thấy những tiếng la hét cùng tiếng cười kỳ cục, và cô không thể không chú ý tới những gì đang xảy ra.
Bốn gã trai to cao—chắc tầm mười tám hoặc mười chín—đứng chắn một đứa khác. Hai thằng trong số bọn chúng giữ lấy tay cậu ta, trong khi thằng thứ ba bước đến thọi vào bụng, rồi thằng thứ tư từ dưới xông lên ốp cả nắm đấm vào mặt cậu ta. Cậu trai, tầm mười bảy tuổi, dáng người mỏng manh và không phản kháng lại, ngã đo đất. Hai trong số bọn chúng bước đến và đá vào mặt cậu ta.
Không quản nguy hiểm, Caitlin dừng lại và nhìn chăm chú. Trong lòng hoảng loạn. Cô chưa từng chứng kiến cảnh tượng như này bao giờ.
Hai thằng kia đi quanh nạn nhân, nhấc cao giầy và đạp xuống.
Caitlin sợ rằng chúng dẫm đạp câu ta đến chết mất.
“KHÔNG!” cô la lên.
Những thanh âm rợn người kêu lên răng rắc khi chúng đạp chân xuống.
Nhưng đó không phải là tiếng xương gãy—có lẽ thế, nó là thanh âm của gỗ, tiếng gỗ kêu răng rắc.
Cailin nhìn thấy chúng đang dậm chân lên một nhạc cụ nhỏ. Cô nhìn kỹ hơn, và nhận ra những mảnh vỡ của cây đàn viola văng tung tóe trên vỉa hè.
Cô đưa tay bịt miệng trong nỗi hoảng sợ.
“Là Jonah ư!?”
Không kịp suy nghĩ, cô băng qua đường, tiến lại chỗ đám thanh niên, giờ đây chúng nhận ra sự hiện diện của cô. Chúng chăm chăm nhìn cô với nụ cười đểu cáng cùng những cái huých tay.
Cô bước đến chỗ nạn nhân và nhận ra đó quả thật là Jonah. Gương mặt cậu ta be bét máu và thâm tím lại, cậu ta đã bất tỉnh.
Cô ngước lên nhìn đám cô hồn, sự giận dữ lấn án cả nỗi sợ hãi, cô đứng giữa Jonah và bọn chúng.
“Hãy để cậu ta được yên!” cô hét vào mặt bọn chúng
Thằng đứng giữa, ít ra cũng cao tầm một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn, cười khẩy.
“Ồ, vậy sao?” Nó hỏi, giọng đanh lại
Caitlin thấy người quay cuồng, nhận ra mình bị đẩy mạnh từ phía đằng sau, Cô đưa khuỷu tay ra đỡ khi người va xuống nền bê tông, nhưng chẳng làm giảm đi sự chấn động chút nào. Trong tầm mắt, cô kịp nhìn cuốn nhật ký bị hất tung lên, những tờ giấy bung ra vương vãi khắp nơi.
Cô nghe thấy những tiếng cười. Rồi tiếng bước chân, đang tiến lại phía cô.
Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, cảm nhận như có thứ thuốc kích thích vực dậy tinh thần cô. Cô cố lăn ra xa và trườn người dậy trước khi chúng đến nơi. Rồi chạy như bay vào bên trong con hẻm, cố chạy để gắng thoát thân.
Chúng rượt sát phía sau.
Ở một trong những ngôi trường cô đã học, ngược dòng ký ức khi Caitlin nghĩ rằng mình sẽ ổn định tương lai lâu dài ở đâu đó, cô đam mê những đường đua và nhận ra mình giỏi môn đó. Thực tế, cô là người giỏi nhất trong đội tuyển trường. Không phải ở cự ly chạy đường trường, mà chính là cự ly chạy nước rút một trăm mét. Cô thậm chí còn bứt tốc vượt mặt hầu hết những cậu trai khác. Và bây giờ cô lại có cơ hội thử sức lại,
Cô chạy để giành giật sự sống, và những tên đó không thể bắt được cô.
Caitlin liếc nhìn lại phía sau và nhận ra chúng đã bị cô bỏ xa, cảm giác phấn chấn vì đã cắt được những cái đuôi. Cô phải chọn đúng ngã rẽ.
Cuối con hẻm là ngã rẽ hình chữ T, cô có thể rẽ sang trái hoặc phải. Không có nhiều thời gian để quyết định nếu muốn duy trì lợi thế của mình, cô phải chọn lựa nhanh chóng. Dù, không nhìn thấy gì ở quanh mỗi góc phố. Nhắm mắt đưa chân, cô rẽ sang trái.
Cô cầu nguyện đó là lựa chọn đúng đắn. Ði nào. Cầu trời!
Trái tim cô như ngừng đập khi rẽ gấp về phía trái và nhận ra trước mặt cô là một ngõ cụt.
Sai hướng mất rồi.
Một ngõ cụt. Cô chạy tới sát bức tường, mắt đảo nhanh tìm lối thoát, bất kỳ lối thoát nào. Rồi nhận ra mọi thứ là sự vô vọng, cô quay người đối mặt với những kẻ tấn công đang rượt theo mình.
Thở không ra hơi, cô nhìn theo chúng rẽ vào góc phố và chạy về phía cô. Cô ngoái đầu lại và thấy rằng nếu mình rẽ phải, chắc có lẽ cô đã về nhà an toàn. Dĩ nhiên. Ðó chỉ là hên xui.
“Ðủ rồi đấy, con chó cái”, một thằng trong số bọn chúng nói, “Bây giờ mày sẽ phải lãnh đủ”.
Nhận ra cô đang ở thế đường cùng, chúng đang lừ lừ tiến về phía cô, hơi thở phả ra hồng hộc, kèm nụ cười ngạo nghễ, dư vị của bạo lực đang ập đến.
Caitlin nhắm mắt lại và lấy hơi thật sâu. Cô nghĩ đến việc Jonah sẽ tỉnh lại, xuất hiện nơi góc phố này, hồi sinh mạnh mẽ và gom hết sức lực, sẵn sàng xả thân cứu cô. Nhưng khi cô mở mắt ra thì không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Chỉ có những kẻ tấn công cô; đang tiến lại gần.
Cô nghĩ về Mẹ mình, về cảm giác căm ghét bà ấy đến thế nào, về những nơi cô bị ép chuyển đến sống. Cô nghĩ về đứa em trai, thằng Sam. Cô nghĩ cuộc sống của mình sẽ ra sao sau cái ngày hôm nay.
Cô nghĩ đến cuộc sống mình đã trải qua, đến việc cô luôn bị đối xử như nào, chẳng ai thấu hiểu cô ra sao, về những điều diễn ra không theo nguyện ước của cô. Có tiếng gì đó kêu lách cách. Dù gì đi nữa, thì sức chịu đựng của cô cũng đủ rồi.
Con không xứng đáng bị như này. Con KHÔNG xứng đáng bị như này!
Sau đó, bỗng dưng, cô cảm nhận thấy điều gì đó.
Nó như một cơn sóng trào, một thứ gì đó mang đến cảm nhận mà cô chưa bao giờ trải nghiệm trước đây. Là một cơn sóng giận dữ, ào ạt trong cô, máu nóng bốc lên. Nó xuất hiện ở giữa ổ bụng, và lan tỏa ra từ đó. Cô cảm nhận như chân mình đang mọc rễ dưới nền đường, như thể cô và khối bê tông hòa hợp làm một. Rồi thấy một luồng sức mạnh vừa được khai hóa tuôn trào trong người, lan tỏa lên cổ tay, cánh tay, rồi lên đến bờ vai.
Caitlin thét lên tiếng gầm hoang dại, tiềng gầm làm cô thấy ngạc nhiên, thậm chí là sợ hãi. Khi thằng thứ nhất tiến về phía cô và bóp chắt lấy cổ tay cô bằng cánh tay lực lưỡng, cô theo dõi sự phản ứng tự vệ của tay mình, nắm lấy cổ tay kẻ tấn công rồi bẻ ngược cánh xẻ. Gương mặt gã trai méo mó trong hoảng loạn khi cổ tay, rồi đến cánh tay gã bị gãy làm đôi.
Gã quỵ người xuống, gào thét.
Ba thằng khác trợn tròn mắt kinh ngạc.
Thằng đô con nhất trong số ba thằng đòi cô phải trả giá.
“Con thối th—”
Trước khi gã kịp dứt lời, cô đã bay người lên không trung và tung song cước vào ngực gã, người hắn bay ngược về sau khoảng mười thước rồi đâm sầm vào thùng rác bằng kim loại.
Gã nằm đó, không động đậy.
Hai thằng còn lại nhìn nhau, hoảng loạn. Cảm giác sợ hãi tột độ.
Caitlin bước lên và cảm thấy một luồng sức mạnh vô nhân tính xâm chiếm lấy mình, cô nghe thấy tiếng gầm gừ phát ra bên trong, khi cô nhấc hai thằng cô hồn đó lên (mỗi thằng to gấp đôi cô), nhấc bổng chúng khỏi mặt đất chỉ bằng một tay.
Khi chúng lơ lửng trên không trung, cô xoay vòng chúng lại, đập hai thằng vào nhau, hành hạ chúng bằng thứ sức mạnh đáng kinh ngạc. Cả hai thằng gục ngã xuống nền đường.
Caitlin cứ đứng đó, thở phì phì và bọt mép xùi ra trong cơn thịnh nộ.
Cả bốn gã trai đều đang nằm bất động.
Cô không thấy nhẹ ngõm chút nào. Ngược lại, cô muốn nhiều hơn thế. Muốn đánh lộn thêm với nhiều tên nữa. Muốn được ném thêm nhiều thân xác nữa.
Và cô còn muốn những thứ khác.
Bỗng dưng mắt cô sáng rực, có thể nhìn thấu cổ bọn chúng một cách rõ ràng. Nhìn xuống thêm chút nữa, từ nơi cô đứng, là các tĩnh mạch hiển hiện trên cổ mỗi thằng. Cô muốn đớp vào cổ chúng. Ðể thỏa cơn thèm muốn.
Không hiểu điều gì đang xảy ra với cô, cô ngửa đầu ra sau rồi thét lên tiếng thét kinh hoàng, vang vọng đến các khu nhà và len lỏi vào các căn hộ. Ðó là tiếng thét hoang dại của sự chiến thắng, trong nỗi điên loạn chưa được thỏa mãn.
Ðó là tiếng gào thét của một loài vật với nhiều thèm khát.
Chương Hai
Caitlin đứng trước cửa căn hộ mới, nhìn đăm đăm, chợt nhận ra nơi mình đang đứng. Cô không hiểu sao mình về được đến đây. Ðiều cuối cùng cô còn nhớ, là khi đang ở trong con hẻm. Bằng cách nào đấy, cô tự quay về được nhà.
Dẫu vậy cô cũng đã nhớ ra, về những điều đã xảy ra bên trong con hẻm. Cô cố gắng xóa bỏ sự việc vừa diễn ra khỏi đầu, nhưng không thể. Cô nhìn xuống cánh tay và bàn tay, mong thấy chúng khác đi—nhưng chúng hoàn toàn bình thường. Như vốn dĩ vẫn vậy. Cơn giận dữ trong cô ập đến, biến đổi con người cô, rồi lại biến mất nhanh chóng.
Nhưng những dư âm thì vẫn còn đó: Cô cảm thấy trống rỗng, chỉ sót lại một cảm giác. Cảm giác chết lặng trong lòng. Cô cảm thấy điều gì đó khác lạ. Ðiều cô chưa mường tượng được rõ ràng. Những hình ảnh lởn vởn trong tâm trí cô, hình ảnh tụi côn đồ cùng chiếc cổ lồ lộ và tĩnh mạch phập phồng của chúng. Cô thấy mình như kẻ đói khát. Một cảm giác thèm thuồng.
Caitlin thật sự không muốn về nhà. Cô không muốn đối diện với Mẹ mình, đặc biệt là ngày hôm nay, không muốn đối diện với chỗ ở mới với đống tư trang cần phải dọn dẹp. Nếu không phải là vì Sam cũng đang sống ở đó, có lẽ cô đã quay người bỏ đi rồi. Nơi cô đến, dù chưa định hình được—nhưng ít ra còn được tự tại bước đi.
Cô hít một hơi thật sâu, với tay lên núm cửa rồi đẩy vào. Không rõ cái núm cửa ấm hay bàn tay cô lạnh giá nữa.
Caitlin bước vào căn hộ sáng trưng. Cô cảm nhận thấy mùi thức ăn đang nấu trên bếp—hoặc có thể, ở trong lò vi sóng. Chắc là Sam rồi. Thằng nhóc luôn về sớm và tự tay chuẩn bị bữa tối. Mẹ cô thì chẳng bao giờ ở nhà lâu.
“Ngày đầu đến trường trông có vẻ tệ nhỉ”.
Caitlin quay sang, bất ngờ khi nghe thấy giọng của mẹ cô. Bà ta ngồi đó, trên ghế tràng kỷ, miệng phì phèo điếu thuốc lá, nhìn khắp người cô dò xét với điệu bộ khinh miệt.
“Mày đã làm hỏng cái áo len rồi kìa, điều chết tiệt gì đã xảy ra vậy?”
Catlin nhìn xuống và điều đầu tiên cô nhận thấy là những vết bẩn, chắc do cọ người vào nền xi măng.
“Mẹ về sớm vậy?” Caitlin cất tiếng hỏi.
“Mày biết mà, đây cũng là ngày làm việc đầu tiên của tao” giọng bà ta cáu bẳn. “Mày đâu phải người duy nhất. Công việc nhẹ nhàng. Ông chủ đuổi tao về sớm”.
Cailin không chịu đựng nổi giọng điệu nanh nọc của Mẹ mình. Bà ta luôn cáu bẳn với cô, và tối nay, Caitlin đã có quá đủ thứ phải chịu đựng rồi. Cô quyết định tự dành riêng cho mình liều thuốc an thần.
“Thật tuyệt”, giọng gãy gọn, Caitlin đáp lại. “Thế nghĩa là chúng ta lại chuyển đi hả?”
Mẹ cô bỗng nhổm dậy. “Mày cứ liệu mà giữ miệng đấy!” bà ta la lên.
Cailin biết Mẹ cô đang chờ cớ để mắng mỏ mình. Cô nghĩ rằng đó là cơ hội tốt để trêu ngươi và bỡn cợt bà ta.
“Mẹ không nên hút thuốc gần Sam”, Cô đáp trả lạnh lùng, rồi đi vào phòng ngủ tí hon của mình, đóng sầm cửa lại, và khóa trái cửa.
Ngay lập tức, Mẹ cô gõ cửa thùm thụp
“Mày ra ngay đây không, đồ ranh con mất nết! Cái thể loại chui ở đâu ra mà nói chuyện với mẹ mày thế à!? Ai đã nuôi mày lớn đến từng này hả….”
Tối nay, Tâm trí Caitlin lơ đãng, những lời mắng mỏ của Mẹ cô cũng chẳng lọt đến tai chút nào. Thay vào đó cô nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm nay. Thanh âm cười cợt của những tên đó. Thanh âm bùng nhùng vương vất trong tai cô. Những tiếng gầm hoang dại của chính mình.
Chính xác là điều gì đã xảy ra? Cô lấy đâu ra thứ sức mạnh như vậy? Ðó đơn thuần chỉ là một cuộc rượt đuổi khi mà cơn kích động tạo ra sức mạnh? Một phần trong cô mong là như vậy. Nhưng phần khác trong cô hiểu rằng không phải vậy. Cô là thứ gì vậy?
Tiếng đập cửa lại tiếp tục, nhưng Caitlin bỏ ngoài tai. Chiếc di động đặt trên bàn, rung liên hồi, nhấp nháy sáng với những tin nhắn, văn bản, email, Facebook chat—nhưng cô cũng chẳng thèm bận tâm.
Cô đi đến ô cửa sổ nhỏ và nhìn xuống góc phố của đại lộ Amsterdam, một thanh âm mới dâng lên trong suy nghĩ cô. Ðó là giọng nói của Jonah. Hình ảnh về nụ cười của cậu ta. Một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng và dễ chịu. Cô nhớ lại cách cậu ta cư xử lịch thiệp như thế nào, dáng điệu thanh mảnh ra sao. Rồi cô thấy cậu ta nằm dài trên đất, người đầy máu, chiếc đàn quý giá của cậu vỡ tan thành từng mảnh. Cơn sóng giận dữ mới lại dâng trào trong cô.
Sự tức giận biến thành lo lắng—lo lắng không biết cậu ta có ổn không, cậu ta có chạy thoát được không, cậu ta có về được đến nhà. Cô mường tượng cậu ta gọi tên cô. Caitlin. Caitlin.
“Chị Caitlin?”
Một giọng nói mới vọng phía ngoài cửa. Giọng một cậu nhóc.
Tâm trạng bối rối, cô bừng tỉnh.
“Em Sam đây. Cho em vào với”.
Cô đi về phía cánh cửa rồi dựa đầu vào đó.
“Mẹ đi rồi”, giọng nói ngoài cánh cửa vọng vào. “Xuống dưới nhà để mua thuốc rồi. Thôi nào, mở cửa cho em vào”.
Cô mở cửa ra.
Sam đang đứng ở ngoài, nhìn về phía cô, sự quan tâm hiện rõ trên nét mặt. Ở độ tuổi 15, trong cậu có vẻ già dặn hơn tuổi của mình. Cậu phát triển sớm, chiều cao đã đạt tầm 1m8, nhưng vẫn còn nét gì đó trẻ con và vụng về, với thân hình lộc ngộc, cao và gầy nhẳng cùng với mái tóc đen và đôi mắt nâu giống cô. Nhìn qua là biết hai người có mối quan hệ với nhau. Có có thể nhận thấy vẻ quan tâm biểu hiện trên nét mặt cậu em mình. Thằng nhóc yêu mến cô hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Cô để cậu bước vào, rồi nhanh chóng khép cửa lại.
“Chị xin lỗi” cô nói. “Tối nay, chị không thể chịu được mẹ”.
“Chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?”
“Như mọi khi thôi. Bà ấy khó chịu khi chị về đến nhà”.
“Em nghĩ mẹ đã trải qua một ngày cật lực”, Sam nói, như thường lệ, cố gắng dàn hòa. “Em mong là họ sẽ không đuổi việc mẹ thêm lần nữa”.
“Chẳng sao cả? Từ NewYork, Arizona rồi đến Texas…ai mà biết đâu là điểm dừng tiếp theo chứ? Chúng ta thay đổi chỗ ở như cơm bữa”.
Sam trầm ngâm khi yên vị trên ghế; bỗng dưng cô có cảm giác thật tồi tệ. Ðôi khi miệng lưỡi cô cũng thật là bốp chát, nói mà chẳng chịu suy nghĩ gì, cô ước mình có thể rút lại những gì đã nói.
“Ngày đầu ở trường ổn chứ?” cô hỏi, dường như muốn thay đổi chủ đề.
Cậu nhún vai. “Cũng tạm, em cho là vậy”. Cậu lấy chân đẩy chiếc ghế ngả ra sau.
Rồi nhìn cô hỏi. “Chị thì sao?”
Cô nhún vai. Chắc nét mặt cô đang biểu hiện điều gì đó bất ổn, vì thằng bé không ngó đi chỗ khác mà nhìn cô chăm chú.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“Không có gì cả”, cô chống chế, quay người bước về phía cửa sổ.
Cô có thể nhận biết thằng bé đang dõi theo mình.
“Chị có gì…đó khang khác”.
Cô dừng lại, tự hỏi liệu rằng thằng nhóc có phải đã biết rồi không, rằng vẻ bề ngoài của cô có gì bất thường không. Cô nuốt nước bọt.
“Khác như nào?”
“Em không biết”, cuối cùng cậu ta trả lời.
Cô hướng mắt về phía cửa sổ, nhìn vu vơ vào người đàn ông ở bên ngoài cửa hàng rượu nơi góc phố, đang dúi nhanh cho người mua một cái túi tiền.
“Chị ghét nơi này”, cô nói.
Quay người lại nhìn em mình.
“Em cũng vậy”.
“Em thậm chí nghĩ đến…” cậu cúi đầu, “…việc bỏ đi”.
“Ý em là sao?”
Thằng nhóc nhún vai.
Cô nhìn cậu em. Thằng bé trông có vẻ chán nản thực sự.
“Bỏ đi đâu?” Cô hỏi.
“Chắc…em sẽ đi tìm Cha”.
“Tìm bằng cách nào? Khi mà chúng ta không rõ ông ấy ở đâu”.
“Em sẽ thử tìm. Có thể em sẽ tìm thấy cha”.
“Bằng cách nào?”
“Em không biết…Nhưng em sẽ thử”.
“Sam này. Ðối với chúng ta thì coi như là ông ta đã chết rồi”.
“Chị thôi đi!” cậu nhóc gào lên, khuôn mặt đỏ bừng.
“Chị xin lỗi”, cô nói.
Cậu nhóc trầm ngâm.
“Nhưng đã bao giờ em nghĩ đến, thậm chí ngay cả khi chúng ta tìm thấy, có chắc ông ta muốn nhìn mặt chị em mình không? Rốt cục thì ông ta đã bỏ đi. Và cũng không buồn giữ liên lạc”.
“Có thể do Mẹ không cho phép ông ấy làm vậy”.
“Hoặc đơn giản là ông ấy không còn muốn gặp mặt chúng ta”.
Sam chau mày và lấy mũi chân đẩy ghế ngả về sau lần nữa. “Em đã tìm ông ấy trên Facebook”.
Cailin tròn mắt ngạc nhiên.
“Em đã thấy ông ấy?”
“Em không chắc lắm. Có bốn người cùng tên với cha. Hai người trong số họ để chế độ riêng tư và không thấy ảnh. Em đã gửi tin nhắn cho cả hai”.
“Rồi sao?”
Sam lắc đầu.
“Em vẫn chưa thấy có phản hồi”.
“Cha không ở trên Facebook đâu”.
“Biết đâu được”, cậu trả lời, giọng chống chế lần nữa.
Cailin thở dài, bước lên giường và ngả lưng. Cô nhìn chòng chọc lên trần nhà đang ngả vàng, sơn bong tróc loang lổ, lòng tự hỏi vì sao lên nỗi như thế này. Có những thị trấn họ từng sống hạnh phúc, thậm chí có những khi Mẹ cô còn ngập tràn hạnh phúc. Như khi bà hẹn hò với gã trai đó. Hạnh phúc ở mức, ít ra là, cũng để Caitlin được yên.
Có những nơi, như thị trấn mà họ mới chuyển đến gần đây nhất, nơi mà cả cô và Sam có vài đứa bạn tốt, nơi thực sự đáng để sống, ít ra cũng đủ lâu để cô tốt nghiệp. Và sau đó mọi thứ xảy ra quá nhanh. Lại là điệp khúc cuốn gói lên đường. Nói câu tạm biệt. Nó có quá sức đối với một đứa trẻ bình thường không?
“Có thể em sẽ quay lại Oakville”, Sam bỗng lên tiếng, cắt đứt dòng duy nghĩ của cô. Thị trấn mới đây nhất của chúng. Thật kỳ lạ, làm sao thằng nhóc có thể đoán được chính xác những suy nghĩ trong đầu của cô. “Có thể em sẽ ở cùng tụi bạn”.
Ngày tồi tệ hôm nay vẫn chưa buông tha cô. Nó đã quá đủ rồi. Cô không suy nghĩ được gì nữa, nỗi thất vọng ngập tràn, những gì mà cô nghe thấy là việc Sam sẵn sàng bỏ mặc cô, rằng thằng nhóc chẳng thèm đoái hoài đến cô nữa.
“Vậy thì đi luôn đi!” Cô đột ngột ngắt lời, giọng vô định. Nó dường như là một người khác đang nói vậy. Cô nghe thấy sự bất nhẫn trong giọng nói của mình, bỗng dưng thấy hối hận vì đã nói điều đó.
Tại sao cô cứ phải thốt ra những điều như thế? Tại sao cô không kiềm chế nổi mình?
Nếu có được tâm trạng tốt hơn, nếu cô bình tĩnh hơn và không có nhiều thứ đè nén cùng một lúc, chắc cô sẽ không nói như vậy. Hoặc cô sẽ ở trong một tâm thế dịu dàng hơn. Cô sẽ nói những điều như là, Chị biết những gì em đang gắng nói ra không có nghĩa em sẽ rời bỏ nơi này, cho dù nó tệ hại như nào đi chăng nữa, bởi vì em sẽ không bao giờ bỏ mặc chị đối mặt với những điều này một mình. Chị yêu quý em chính vì những điều đó. Và chị cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc em đâu. Ít ra là thời thơ ấu đầy những biến cố, chị em mình cũng luôn có nhau. Thay vào đó, tâm trạng cô càng tệ hại hơn. Thay vào đó, cô hành xử ích kỷ và cáu bẳn.
Cô nhỏm dậy và nhận thấy sự tổn thương hiện rõ trên nét mặt em mình. Cô muốn rút lại lời nói, và nói lời xin lỗi, nhưng mọi thứ làm cô quá bị sốc, cô không thể nào mở lời.
Sam lẳng lặng rời ghế và ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thật ngu ngốc, Cô nghĩ. Mày thật là ngu ngốc. Tại sao mày lại cư xử với em mày như cái cách Mẹ đã đối xử với mày?
Cô quay lại giường nằm, chằm chằm nhìn lên trần. Cô nhận ra còn một nguyên do khác làm cô cáu gắt đó là thằng nhóc bỗng dưng cắt đứt mạch suy nghĩ của mình khi mà tâm trạng cô đang tồi tệ hơn. Những suy nghĩ tiêu cực giăng kín tâm trí cô, và thằng nhóc đã chen ngang khi cô chưa kịp giải quyết mọi thứ.
Bạn trai trước của mẹ cô. Ba năm về trước. Ðã có thời gian mà mẹ cô dường như thực sự hạnh phúc. Frank. Năm mưoi tuổi, thấp người, dáng lực lưỡng cùng cái đầu hói. Ðiệu bộ chậm chạp. Người luôn bốc ra thứ nước hoa rẻ tiền. Ðó là khi cô mười sáu tuổi.
Trong lúc cô đang đứng trong phòng giặt ủi chật chội và gấp quần áo, thì Frank xuất hiện ở cửa, điệu bộ lén lút, chăm chăm nhìn cô. Gã ta cúi người xuống và vớ lấy bộ đồ lót của cô, cô cảm giác hai má nóng bừng trong sự ngượng ngùng kèm theo nỗi tức giận. Gã giơ lên và cười hềnh hệch.
“Rơi rồi này?”, gã nói, điệu bộ nhởn nhơ. Cô đưa tay giật lại.
“Ông muốn gì?” Giọng cô tức giận.
“Ðây là cách mày nói chuyện với cha dượng đấy hả?”
Gã bước gần thêm nửa bước.
“Ông không phải dượng tôi”.
“Sớm muộn cũng sẽ thành thôi”.
Cô quay lại với việc gấp đồ của mình, nhưng gã ta sáp lại gần hơn. Gần sát. Cô thấy trống ngực đập thình thịch.
“Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta cần hiểu nhau hơn”, gã nói, trong khi cởi bỏ thắt lưng. “Em có nghĩ vậy không?”
Trong nỗi hoảng loạn, cô gắng lách qua người gã ta để thoát ra ngoài căn phòng chật hẹp, nhưng gã đã chặn đường thoát của cô, túm lấy cô một cách thô bạo và đẩy mạnh cô áp vào tường.
Ðó là khi điều đó xảy ra.
Cơn giận dữ bùng cháy trong cô. Một cơn giận dữ cô chưa từng trải qua trước đây. Cô cảm thấy người nóng bừng, giống như một ngọn lửa, từ dưới ngón chân lan lên đến đỉnh đầu. Khi gã áp sát người cô, cô bật người lên và đạp vào người gã, cả hai chân găm thẳng vào ngực.
Mặc dù cơ thể gã to gấp ba lần cô, gã vẫn bị dội ngược về phía cửa, cánh cửa bật tung khỏi bản lề, người gã tiếp tục bay đi cách xa mười thước. Thứ sức mạnh khiến gã bay đi như một khẩu pháo.
Caitlin đứng đó, run rẩy. Cô chưa bao giờ hành động thô bạo hay động chạm đến ai, dù chỉ là cọng tóc. Hơn nữa là cô cũng không to lớn và có đủ sức khỏe. Làm thế nào mà cô có thế đá gã đó bay xa như vậy? Làm sao mà cô có được sức mạnh để làm điều đó? Cô chưa từng chứng kiến một ai—một gã đàn ông trưởng thành–bay trên không trung, hay va đập mạnh vào cánh cửa. Thứ sức mạnh của cô đến từ đâu vậy?
Cô bước qua người gã đàn ông và đứng đó.
Gã đã bất tỉnh, nằm sấp người, lạnh ngắt, Cô tự hỏi phải chăng mình đã giết người. Nhưng lúc đó có cơn điên loạn vẫn ngập tràn trong cô, cô không quan tâm. Cô thấy lo lắng cho mình, tự hỏi mình thực ra là ai hay là thứ quỷ quái gì.
Cô không còn gặp lại gã Frank nữa. Gã đã chia tay mẹ cô ngay hôm sau, một đi không trở lại. Mẹ cô nghi ngờ điều gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng bà ta lặng thinh. Bà ta, dầu vậy, lại đổ lỗi cho Caitlin là nguyên do của sự chia tay, phá vỡ quãng thời gian hạnh phúc trong cuộc đời bà. Từ đó bà không ngừng trách móc cô.
Caitlin quay đầu nhìn lên trần nhà bong tróc, tim lại đập liên hồi, Cô nghĩ đến cơn giận dữ ngày hôm nay và tự hỏi liệu hai lần có liên quan gì đến nhau. Cô luôn cho rằng Frank chỉ là một sự cố hi hữu, đầy điên dại, một sự bộc phát sức mạnh đầy khó hiểu. Nhưng giờ đây cô tự hỏi liệu còn điều gì hơn thế nữa không. Có thứ sức mạnh nào đó trong con người cô không? Phải chăng cô là thứ kỳ quái nào đó?
Cô là ai?