Kitabı oku: «Biến Hình », sayfa 4

Yazı tipi:

Chương Năm

Caitlin rảo bước thật nhanh ngoài trời giá buốt, men dọc theo con phố trong một đêm tháng Ba, tim đập liên hồi khi nhớ lại những gì vừa diễn ra giữa cô với mẹ. Khuôn mặt cô cứng đờ vì lạnh, điều đó lại làm cô thấy khá hơn. Cô lặng lẽ. Hít hơi thật sâu, cảm thấy được tự do. Cô sẽ không bao giờ trở lại căn hộ đó nữa, không phải bận tâm đến cách hành xử cáu bẳn ở nơi đó. Khu này sẽ không còn là nơi cô phải về nữa. Và cô sẽ không còn phải bước chân vào ngôi trường đó lần nào nữa. Cô chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng ít ra thì cũng xa hẳn nơi này.

Cailin ra đến đại lộ và ngước nhìn, tìm kiếm xe quá giang. Ðợi khoảng một phút hoặc lâu hơn thế, cô nhận ra mình sẽ chẳng thể bắt được chiếc xe nào. Tàu điện ngầm là lựa chọn duy nhất của cô.

Caitlin đi đến ga phố 135. Trước kia, cô chưa từng đi tàu điện ngầm ở thành phố New York. Cô không rõ sẽ lên tàu nào và xuống ở đâu, đây thật chẳng phải lúc để trải nghiệm. Cô sợ hãi khi đối mặt với quang cảnh nhà ga lạnh lẽo, một tối tháng Ba—đặc biệt là ở khu này.

Cô bước xuống các bậc thang có những hình vẽ graffiti và tiến đến buồng vé. May mắn thay nó vẫn mở cửa.

“Cháu muốn đến Columbus Circle”, cô nói.

Nhân viên bán vé với thân hình quá khổ phía trong ô kính phớt lờ cô.

“Phiền cô”, Caitlin nói, “nhưng cháu cần –”

“Tôi đã nói để tiền xuống quầy!” người phụ nữ gắt lên.

“Không, cô đã không nói vậy”, Caitlin trả lời “Cô chằng nói gì cả!”

Người bán vé tiếp tục phớt lờ.

“Bao nhiêu tiền vậy?”

“Hai đô năm mươi xen”, bà ta gắt.

Caitlin móc trong túi áo và lấy ra ba tờ tiền nhăn nhúm. Cô đẩy chúng qua ô kính.

Bà ta, vẫn vẻ phớt lờ, đẩy ra cho cô chiếc vé tàu điện ngầm.

Caitlin giật lấy vé và đi vào trong hệ thống.

Khu vực này ánh sáng le lắt và gần như bỏ hoang. Hai kẻ vô gia chiếm giữ những cái ghế, trùm chăn kín người. Một kẻ say ngủ, còn kẻ kia nhìn cô chằm chằm khi cô lại gần. Gã bắt đầu lầm bầm. Caitin bước đi nhanh hơn.

Cô đi xuống sát đường tàu rồi ngó nghiêng, tìm kiếm dấu hiệu tàu điện. Chẳng thấy gì.

Nhanh nào. Nhanh nào.

Cô liếc nhìn đồng hồ lần nữa. Trễ năm phút rồi. Cô tự hỏi liệu phải chờ bao lâu. Cô băn khoăn không biết Jonah có bỏ đi không. Cô không thể trách cậu ta.

Cô phát hiện thứ gì đó vụt qua ở phía xa tầm mắt. Cô quay người. Chẳng thấy gì.

Khi nhìn kỹ, cô nghĩ mình đã thấy bóng người đang leo dọc theo nền gạch trắng, rồi lén đi xuống phía đường ray. Cô cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Cô nhìn lại lần nữa và chẳng thấy gì.

Mình chắc là đã thấy thứ gì đó.

Cailin bước qua chỗ tấm bản đồ tàu điện lớn. Nó đã mờ đi và rách nát, bị phủ lên những hình vẽ graffiti, nhưng cô vẫn thấy các điểm đi đến của tàu điện. Ít ra là cô đã đến đúng nhà ga. Cô sẽ được đưa đến Comlumbus Circle. Cô thấy khá hơn chút đỉnh.

“Lạc đường à, cô em?”

Caitlin quay lại và nhìn thấy gã đàn ông da đen to lớn đứng gần mình. Râu ria lởm chởm, khi gã cười nhe nhởn, cô nhận thấy răng gã bị khuyết vài chỗ. Gã ghé sát người cô, đến nỗi cô có thể cảm nhận thấy hơi thở nồng nặc của gã. Một gã say.

Cô né sang và bước cách gã vài bước.

“Này con điếm. Tao đang nói chuyện với mày đấy!”

Caitlin tiếp tục bước đi.

Gã trông có vẻ cao, người lảo đảo và lắc lư khi từ từ tiến về phía cô. Nhưng Caitlin nhanh chân hơn nhiều, Ðó là một sân ga dài, vì vậy vẫn còn khoảng cách giữa họ.

Cô thực sự muốn tránh đụng độ. Không phải ở đây. Không phải bây giờ.

Gã tiến lại gần hơn. Cô tự hỏi tình trạng này sẽ diễn ra trong bao lâu nữa, cho đến khi cô không còn lựa nào khác, ngoài đối mặt với gã. Lạy chúa, hãy đưa con thoát khỏi đây.

Ngay sau lời cầu xin của cô, âm thanh chói tai vang dội sân ga, tàu điện bỗng dưng xuất hiện, Ơn Chúa.

Cô hét lên, dõi theo trong sự mãn nguyện khi cánh cửa đã chặn gã ta lại. Gã say khướt, miệng nguyền rủa và không ngớt đập tay vào thành tàu kim loại.

Tàu rời đi, và lúc này hình ảnh gã chỉ còn là một vệt mờ nhạt. Cô đang trên hành trình rời khỏi chốn này. Hành trình cho một cuộc sống mới.

*

Caitlin phấn chấn khi đến Columbus Circle và rảo bước thật nhanh. Cô nhìn lại đồng hồ. Ðã trễ 20 phút. Cô nuốt khan.

Cầu trời cậu ta vẫn còn ở đó. Ðừng đi nhé. Làm ơn.

Ngay khi cô bước đi, chỉ còn cách vài khu nhà, bỗng nhiên thấy nhói ở bụng. Cô dừng lại, bàng hoàng vì cơn đau quặn thắt.

Cô gập người, ôm chặt lấy bụng, không thể nào bước tiếp. Cô tự hỏi liệu mọi người có đang chú ý đến mình, nhưng cô quá đau để có thể để ý điều đó. Cô chưa từng trải qua cơn đau như này bao giờ. Cô gắng sức để thở.

Dòng người vẫn tấp nập đi qua hai bên đường, nhưng chẳng ai dừng lại để hỏi xem cô có ỔN không.

Sau một hồi, cuối cùng, cô chậm rãi lấy lại tư thế. Cơn đau giảm dần.

Cô hít hơi thật sâu, tự hỏi liệu tình trạng này có còn tiếp diễn.

Cô lại bước đi, hướng về phía quán café. Nhưng giờ đây cô hoàn toàn mất phương hướng. Thêm nữa là…cơn đói. Một cơn đói không bình thường, một sự thèm khát, không thể kìm nén nổi. Khi một phụ nữa dắt theo một con chó đi ngang, Caitlin theo bản năng quay người lại và nhìn con vật không chớp mắt. Cô ngoái cổ theo dõi con vật khi nó bước qua, mắt không rời khỏi cổ nó.

Ngạc nhiên là, cô có thể nhìn thấy rõ ràng từng mạch máu đang luân chuyển dưới làn da của con vật. Cô thấy tim đập nhanh hơn, người ù đi, hàm răng tê dại. Cô thèm khát từng dòng máu chảy trong người con chó.

Như cảm nhận được bản thân bị rình rập, con chó ngoái lại khi đang bước đi, nhìn chằm chằm Caitlin sợ hãi. Nó gầm gừ và vội lẩn đi. Chủ con chó quay đầu lại nhìn Caitlin, điệu bộ khó hiểu.

Caitlin đi tiếp. Cô không hiểu điều gì đang xảy ra với mình. Cô yêu quý những chú chó. Cô không muốn làm hại động vật, dù chỉ là một con kiến. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Những cơn đau vì đói biết mất nhanh chóng như lúc chúng đến, Caitlin thấy bình thường trở lại. Khi cô vòng sang góc phố, quán café hiện ra trước mắt, cô bước nhanh chân hơn, hít thở thật sâu và sốc lại tinh thần. Cô kiểm tra đồng hồ. Trễ ba mươi phút. Cô cầu nguyện cậu ấy vẫn còn ở đó.

Cô mở cửa. Cảm giác tim đập mạnh, lần này không phải cơn đau nữa, mà là nỗi lo sợ Jonah sẽ đi mất.

Caitlin đưa mắt soát một lượt. Cô bước vội vã, thở đứt quãng, thấy bản thân bị chú ý khi mọi ánh nhìn đều dồn về phía mình. Cô quan sát dãy bàn ăn phía trái, rồi đến phải. Nhưng không thấy bóng dáng Jonah đâu, Tim cô chùng lại. Chắc cậu ấy đã bỏ về rồi.

“Caitlin?”

Caitlin quay một vòng tìm kiếm. Jonah đang đứng đó, cười rạng rỡ. Cô thấy trái tim đang phập phồng trong nỗi vui sướng.

“Mình thực sự xin lỗi”, cô nói gấp gáp. “Mình luôn đúng hẹn. Mình chỉ – chỉ là –”

“Không sao mà”, cậu ta nói, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô. “Ðừng bận tâm về điều đó, thật đấy. Mình mừng vì không có gì xảy ra với cậu”, cậu ta nói thêm.

Cô ngước nhìn vào đôi mắt xanh, lấp lánh ánh cười của cậu, đọng lại trong mắt cô là gương mặt sưng vù, thâm tím, lần đầu tiên trong ngày hôm đó, cô có cảm giác yên bình. Cô cảm thấy mọi việc đang ổn hơn sau tất cả.

“Chỉ có điều là chúng ta không có nhiều thời gian nếu định uống gì” cậu ta nói. “Chúng ta chỉ có khoảng năm phút. Vì vậy mình cho rằng chúng ta dành chầu café cho một dịp khác”.

“Không vấn đề gì” cô nói. “Mình thấy mừng khi chúng ta không bỏ lỡ buổi biểu diễn. Mình cảm giác như –”.

Caitlin bỗng dưng nhìn xuống và bẽ bàng nhận ra mình vẫn mặc bộ đồ hàng ngày. Cô vẫn nắm chặt túi xách thể thao, bên trong có bộ đầm và đôi giày đẹp đẽ của mình. Cô định đến quán café sớm, lẻn vào bên trong phòng tắm, mặc bộ đầm vào và sẵn sàng hẹn hò với Jonah. Bây giờ cô đứng đó, trước mặt cậu ta, vận trang phục giống như một kẻ cẩu thả, trên tay cầm túi xách thể thao. Hai má cô đỏ rần. Cô không biết nói sao cho phải.

“Jonah, mình xin lỗi vì ăn vận như này”, cô nói. “Mình định thay đồ trước khi đến, nhưng…Chẳng phải cậu nói chúng ta có năm phút sao?”

Cậu ta nhìn đồng hồ, vẻ ái ngại thoáng qua nét mặt.

“Ðúng vậy, nhưng—”

“Mình sẽ quay lại ngay” cô nói, trước khi cậu ta kịp trả lời, cô chạy như bay vào trong nhà hàng, hướng về phía phòng tắm.

Caitlin lao nhanh vào phòng tắm và khóa trái cửa lại. Cô kéo khóa túi thể thao và lôi ra bộ đồ ưng ý của mình, giờ đã nhàu nhĩ. Cô cởi bỏ quần áo cùng đôi giày đế mềm, nhanh chóng mặc lên chiếc váy nhung đen và áo khoác lụa trắng. Rồi đeo đôi bông hoa tai giả kim cương vào. Chúng rẻ tiền nhưng hợp với bộ trang phục. Cuối cùng là đôi giày cao gót màu đen.

Cô ngắm nhìn qua gương. Quần áo hơi nhàu chút xíu, nhưng không tệ như cô nghĩ. Áo khoác không kéo khóa để lộ cây thánh giá nhỏ bằng bạc. Cô không còn đủ thời gian để trang điểm, nhưng ít ra cũng vận đồ ra dáng. Cô nhanh nhẹn đưa tay qua vòi nước rồi thấm lại mái tóc mình, chỉnh sửa lại vài sợi về đúng chỗ. Cuối cùng, cô cầm chiếc ví da đen trên tay để kết hợp trang phục đồng bộ.

Cô sắp sửa lao ra ngoài thì phát hiện vẫn còn đống quần áo cũ cùng đôi giày đế mềm. Cô lưỡng lự, trong lòng đấu tranh. Cô thực lòng không muốn mang theo những bộ đồ này vào thời gian còn lại của buổi tối. Sự thực thì, cô thậm chí không muốn mặc lại lần nữa.

Cô nhặt chúng lên rồi vo thành đống, cùng nỗi hân hoan khi nhét được chúng vào thùng rác ở góc phòng. Cô giờ đây đang mặc bộ đồ còn sót lại duy nhất của mình.

Trong lòng thấy ổn khi chào đón cuộc sống mới với bộ đồ như này.

Jonah đợi cô bên ngoài quán café, chân gõ nhịp, liếc nhìn đồng hồ. Cô mở cửa, cậu ta người chao đảo, khi nhìn thấy cô xuất hiện trong bộ đồ đang mặc, người như bị đóng băng. Cậu ta trố mắt nhìn cô, không nói lên lời.

Caitlin chưa từng thấy một chàng trai nhìn mình như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ mình hấp dẫn. Cái cách mà Jonah nhìn, làm cô thấy mình…đặc biệt. Nó làm cô có cảm giác, lần đầu tiên trong đời, như một người phụ nữ.

“Cậu…trông đẹp quá”, giọng cậu ta nhẹ nhàng.

“Cám ơn cậu”, cô nói. Cậu cũng vậy, cô muốn đáp lời, nhưng kịp giữ lại được.

Với sự tự tin mới tìm lại được của mình, cô tiến tới chỗ cậu ta, vòng tay qua cánh tay cậu rồi nhẹ nhàng dẫn cậu hướng về phía Carnegie Hall. Cậu ta đi cạnh bên, bắt nhịp nhanh chóng, đặt tay còn lại lên tay cô vừa cầm.

Lòng cô thư thái khi nắm tay một cậu trai. Dù cho mọi chuyện xảy đến ngày hôm đó và những ngày trước, Caitlin thấy mình như dạo bước trên mây.

Chương Sáu

Hội trường Carnegie Hall chật kín người. Jonah dẫn đường khi họ vật lộn với đám đông dày đặc, tiến về Will Call. Thật không dễ để đến được đó. Ðám đông của những người thẩm mỹ cao và giàu có, mọi người dường như hối hả để vào xem buổi hòa nhạc. Cô chưa bao giờ nhìn thấy những người trong các trang phục xa hoa đến thế ở một nơi như này. Ða số các quý ông thắt ca vát đen, còn quý cô thì trong trang phục dạ hội dài, trang sức lấp lánh đeo khắp người. Thật là một khung cảnh đầy kích thích.

Jonah cầm sẵn vé, đưa cô lên các bậc thang. Cậu đưa chúng cho người soát vé, anh ta xé chúng rồi trả lại cuống.

“Cho mình một chiếc được không?” Caitlin hỏi, khi Jonah nhét hai cuống vé vào trong túi của cậu.

“Tất nhiên rồi”, cậu nói, tay đưa một cuống vé cho cô.

Cô lấy ngón tay cái chà xát nó.

“Mình thích cầm những thứ như này”, cô nói thêm, đỏ mặt. “Có vẻ ủy mị quá nhỉ”.

Jonah mỉm cười, khi cô nhét nó vào túi trước.

Người soát vé hướng dẫn họ đi dọc tiền sảnh sang trọng được trải thảm đỏ dày dưới chân. Hình ảnh các nghệ sĩ và ca sĩ được đóng khung treo trên tường.

“Vậy, làm sao cậu có được hai vé miễn phí này?” Caitlin hỏi.

“Từ thầy giáo dạy viola của mình”, cậu trả lời. “Ông ấy có vé thường niên. Vì tối nay không thể đi xem được nên đã tặng cho mình. Mình hi vọng họ không lấy nó đi vì mình đã không tự trả tiền vé”, cậu tiếp lời.

Cô nhìn cậu ta, vẻ bối rối.

“Lấy mất buổi hẹn của chúng ta”, cậu trả lời.

“Tất nhiên là không rồi”, cô nói. “Cậu đã đưa mình đến đây. Thế là đủ. Thật tuyệt vời”.

Caitlin và Jonah được dẫn lối bởi người soát vé nữa, đi vào trong cánh cửa nhỏ, đã mở sẵn để tiến vào phòng hòa nhạc. Họ ngồi ở phía trên cao, khoảng năm mươi thước, trong khu ngăn cách nhỏ chỉ có tầm mười hay mười năm chỗ ngồi. Chỗ ngồi của họ ngay cạnh mép ban công, được chặn bởi các thanh chắn.

Jonah lật chiếc ghế sang trọng và nặng nề lên cho cô, cô nhìn xuống đám đông kín mít phía dưới cùng những nghệ sĩ biểu diễn. Ðó là nơi cổ điển nhất cô từng đến. Cô quan sát rừng người với những mái tóc hoa râm, cảm thấy những người năm mươi tuổi vẫn còn quá trẻ để dự khán nơi này. Nhưng tất cả cảm xúc đều giống nhau.

Jonah ngồi xuống, khuỷu tay họ chạm nhau, cô run bắn người khi cảm thấy hơi ấm tỏa ra từ cơ thể cậu ta, ngay sát cạnh cô. Trong lúc đã ổn định xong xuôi chỗ ngồi, chờ đợi buổi biểu diễn, cô muốn đưa tay sang nắm lấy tay cậu và giữ chặt trong lòng bàn tay mình. Nhưng cô không dám liều lĩnh. Vì vậy cô ngồi đó, đợi chờ cậu sẽ đưa tay sang nắm lấy tay mình. Nhưng cậu ấy chẳng có động tĩnh gì. Chắc còn sớm. Và có lẽ cậu ấy xấu hổ.

Thay vào đó, cậu ấy tựa tay lên thanh chắn, chỉ chỏ.

“Những nghệ sĩ vĩ cầm cừ nhất ngồi sát mép sân khấu”, cậu nói, trong khi tay chỉ chỏ. “Người phụ nữ đó là một trong những người xuất sắc nhất thế giới”.

“Cậu từng chơi ở đây chưa?” Cô hỏi.

Jonah cười. “Mình luôn mơ ước được như vậy”. “Hội trường này chỉ có năm mươi dãy ghế từ chỗ chúng ta đến sân khấu, nhưng về khoảng cách tài năng thì nó xa vạn dặm. Có lẽ một ngày nào đó”, cậu ta tiếp lời.

Cô nhìn xuống sân khấu, hàng trăm nghệ sĩ đang chỉnh nhạc cụ của mình. Tất cả họ đều thắt ca vát đen, trông vẻ nghiêm trang và rất tập trung. Một dàn hợp xướng lớn đứng tựa phía lưng tường.

Bỗng chợt, một chàng trai trẻ, tầm hai mươi tuổi, với mái tóc đen dài, trong bộ vét tuxedo, kiêu hãnh bước lên sân khấu, đi ngang qua lối đi dành cho dàn hợp xướng, tiến về ở giữa trung tâm, ngay khi anh ta yên vị, toàn bộ khán giả đứng lên vỗ tay cổ vũ.

“Anh ta là ai vậy?” Caitlin hỏi.

Anh ta đứng ở giữa sân khấu, liên tục cúi đầu và mỉm cười. Thậm chí từ khoảng cách này, Caitlin cũng nhận thấy rằng anh ta có vẻ quấn hút lạ thường.

“Anh ta là Sergei Rakov” Jonah trả lời. “Một trong những danh ca xuất xắc nhất trên thế giới”.

“Anh ta có vẻ trẻ quá”.

“Tài năng không đợi tuổi mà”, Jonah trả lời. “Có người tài, rồi lại có tài năng khác, để trở thành tài năng đó, thì khi sinh ra cậu đã có sẵn rồi—và phải thực sự cần mẫn luyện tập. Không phải bốn giờ một ngày, mà là tám giờ một ngày. Ngày nào cũng vậy. Nếu mình luyện tập như vậy thì còn có thể, nhưng cha mình không cho phép”.

“Tại sao không?”

“Ông không muốn mình chỉ sống với đam mê duy nhất là cây đàn viola”.

Cô có thể cảm nhận thấy nỗi thất vọng trong giọng nói của cậu.

Cuối cùng tiếng vỗ tay cũng lắng dần.

“Họ đang chơi bản giao hưởng số chín của Beethoven”, Jonah nói. “Ðó có lẽ là bản nhạc nổi tiếng nhất của ông. Cậu đã từng nghe chưa?

Caitlin lắc đầu, cảm giác thật ngốc nghếch. Cô từng học nhạc cổ điển năm lớp chín, nhưng những gì giáo viên giảng đều không vào tai cô chút nào. Cô thực sự không hiểu gì, dù những bản nhạc vô cùng lay động, còn đầu óc cô thì vơ vẩn nơi nào đó. Bây giờ cô ước mình đã từng nghe những bản nhạc ở thể loại này.

“Cần phải có một dàn nhạc lớn”, Jonash nói, “dàn hợp xướng cần có nhiều người. Nó chắc cần nhiều người biểu diễn trên sân khấu hơn bất kỳ thể dòng nhạc nào khác. Thật thú vị khi theo dõi. Nó lý giải tại sao nơi này chật kín người đến vậy”.

Cô quan sát khán phòng. Cô hàng nghìn người ở đó. Không còn lấy một chỗ trống.

“Bản giao hưởng này là bản giao hưởng cuối cùng của Beethoven. Ông ta dự cảm cái chết đang cận kề bên mình rồi đưa những dự cảm đó vào âm nhạc. Ðó là âm thanh của cái chết đang đến gần”. Cậu quay sang cô và nhoẻn miệng cười, vẻ hối lỗi.”Xin lỗi cậu vì đã nói mấy chuyện không vui”.

“Không, không sao đâu”, cô nói, giọng chân thật. Cô thích nghe cậu nói. Yêu thích giọng nói của cậu ấy. Cô thấy bị quấn hút bởi sự hiểu biết của cậu ấy. Tất cả những đứa bạn cô, thường toàn kể những chuyện vô thưởng vô phạt, cô muốn nghe điều gì đó quấn hút hơn. Cô cảm giác thật may mắn khi ở bên cậu.

Có quá nhiều điều cô muốn nói với Jonah cùng hàng tá những câu hỏi dành cho cậu—nhưng bỗng dưng ánh đèn mờ đi, nhường chỗ cho sự im lặng của khán giả. Khoảnh khắc chờ đợi, cô dựa người về sau, yên vị ở ghế ngồi.

Cô nhìn xuống và thấy ngạc nhiên, là tay của Jonah. Cậu ta đặt tay lên tay vịn giữa họ, bàn tay ngửa lên, chào đón cô. Cô đưa tay sang chậm rãi, với thái độ giữ kẽ, rồi đặt tay lên bàn tay đang chờ đợi sẵn. Tay cậu ta thật mềm mại và ấm áp. Cô cảm giác như tan chảy trong nó.

Khi dàn nhạc bắt đầu chơi, âm hưởng của những nốt nhạc đầu tiên—du dương, nhẹ nhàng và êm dịu. Cô cảm giác cơn sóng hạnh phúc dâng trào trong lòng, bỗng nhận ra mình chưa bao giờ hạnh phúc đến vậy. Cô quên biến tất cả những sự việc trước đây. Cô mê đắm đến mức dù nếu đây là âm thanh của cái chết thì cô vẫn muốn nghe thêm nhiều lần nữa.

*

Catilin ngồi đó, hồn phiêu lãng cùng âm nhạc, lòng tự hỏi tại sao mình chưa từng nghe thể loại nhạc này khi trước, tự hỏi làm thế nào để kéo dài cuộc hẹn hò giữa cô với Jonah, khi nó tái diễn. Ðột nhiên, cơn đau ập đến, người cô quặn thắt, giống như lúc ở trên phố, Bằng tất cả sức mạnh ý chí, cô cố giữ mình không quỵ xuống trước mặt Jonah. Cô nghiến răng trong thầm lặng, thở hắt ra. Cô cảm thấy mồ hôi túa trên trán.

Một cơn nhói đau nữa.

Lần này cô la lên vì đau, tiếng la không lớn lắm, nhỏ đến mức chỉ hiếm người có thể nghe thấy do tiếng nhạc đang đến đoạn cao trào, Jonah chắc đã nghe thấy, bởi vì cậu quay lại nhìn cô, mặt hiện rõ vẻ lo âu. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

“Cậu ổn chứ?” cậu ta hỏi.

Cô không phản ổn chút nào. Cơn đau choán hết tâm trí cô. Hơn thế nữa, cô thấy cơn đói khát lại đến. Cô chưa từng có cảm giác ngập tràn những thèm khát như bây giờ. Cô thấy đói cồn cào. Cô chưa bao giờ bị cái cảm giác này hành hạ trong đời.

Cô liếc nhìn Jonah, ánh mắt chiếu thẳng vào cổ cậu ta. Mắt không rời các tĩnh mạch đang phập phồng của cậu, dõi theo chuyển động của nó từ tai xuống phía dưới cổ họng. Cô theo dõi mạch đập. Cô đếm nhịp tim.

“Caitlin?” cậu ta gọi lần nữa.

Cơn thèm khát xâm lấn cô. Cô biết rằng nếu còn ngồi đó thêm giây phút nào nữa, cô sẽ không còn kiểm soát nổi bản thân. Nếu không cố dằn lòng, chắc cô sẽ cắm ngập những chiếc răng vào cổ Jonah.

Với chút ý chí còn sót lại, Caitlin bỗng nhảy bật ra khỏi ghế, phóng vọt qua người Jonah, lao về phía cầu thang, để ra ngoài.

Cùng lúc đó, ánh sáng trong phòng bỗng dưng sáng lên, tràn ngập không gian, khi dàn nhạc đã hoàn tất những giai điệu cuối cùng. Ðó là thời gian tạm nghỉ. Cả khán phòng đứng dậy, vỗ tay nồng nhiệt.

Cailin lao đến phía cửa ra vào, sớm hơn trong tích tắc, trước khi đám đông rời ghế của họ.

“Caitlin!?” Jonah hét lên ở đâu đó sau lưng cô. Chắc cậu ta đã rời khỏi chỗ của mình và đuổi theo cô.

Cô không thể để cậu ta thấy mình trong tình trạng này. Quan trọng hơn là, cô không được phép để cậu ta đến gần cô. Cô cảm thấy mình như một con thú. Cô vượt qua tiền sảnh vắng bóng người của hội trường Carnegie Hall, bước càng lúc càng nhanh hơn. Rồi chính thức chạy thục mạng.

Cô gắng chạy nhanh hết sức có thể, khiến tấm thảm dưới chân hội trường rách bung ra. Cô giờ đây như một con thú săn mồi. Cô cần thức ăn. Cô tự nhận thức phải rời xa khỏi đám đông. Thật nhanh.

Cô tìm thấy cửa ra và ghé vai mình để đẩy nó ra. Nó đã bị khóa, nhưng cô dồn sức lên đôi vai, mạnh đến nỗi cánh cửa bật tung bản lề.

Cô tìm thấy lối cầu thang riêng. Cô lao mình xuống, bước liền ba bước một lúc. Cho đến khi đến một cánh cửa khác. Cô ghé vai lên đẩy cánh cửa một lần nữa, nhận thấy mình đang ở một tiền sảnh mới.

Tiền sảnh này thậm chí còn riêng biệt, và vắng lặng hơn nhiều các tiền sảnh khác. Trong nỗi hoang mang, cô vẫn nhận biết được, mình đang đi đến đâu đó phía hậu trường. Cô bước xuôi theo khu tiền sảnh, gập người lại vì đau đớn, biết rằng tình trạng này không thể kéo dài thêm giây phút nào nữa.

Cô với tay và ráng sức kéo cánh cửa đầu tiên mà cô thấy, cánh cửa bật mở ra. Ðó là một phòng thay đồ cá nhân.

Ngồi trước gương, đang chỉnh trang nhan sắc, là Sergei. Anh chàng ca sĩ. Ðây chắc là khu thay đồ sau hậu trường của anh ta. Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà cô lại đứng ngay sau anh ta ở nơi đây.

Anh ta đứng lên, giọng khó chịu.

“Tôi rất xin lỗi, nhưng lúc này tôi không muốn cho chữ ký” anh ta gắt lên. “Nhân viên an ninh nhẽ ra nên cảnh báo cô. Ðây là giây phút riêng tư. Xin hãy để tôi yên, tôi còn phải chuẩn bị”.

Với tiếng gầm gừ trong cổ họng, Caitlin lao nhanh đến cổ họng anh ta, cắn ngập răng.

Anh ta gào lên. Nhưng đã quá muộn.

Hàm răng của cô đã cắm sâu vào các mạch máu ở cổ anh ta. Cô say sưa hút máu. Cảm giác máu của anh ta chảy trong huyết quản mình, cảm giác sự thèm khát của mình đã được thỏa mãn. Ðó chính xác là những gì cô cần. Không phải tìm thêm con mồi thứ hai nữa.

Sergei đổ vật xuống bất tỉnh, ngả về phía thành ghế, Caitlin ngửa người về sau, khuôn mặt dính đầy máu, mỉm cười thỏa mãn. Cô vừa khám phá ra hương vị mới. Chẳng gì ngăn cản nổi cô nếm trải thứ mùi vị này lần nữa.