Kitabı oku: «Biến Hình », sayfa 8

Yazı tipi:

Chương Mười Ba

Caitlin và Caleb cùng nhau đứng trên sân thượng lớn, thoáng đãng bên ngoài tu viện Cloisters, nhìn ra trời đêm. Xa xa, cô có thể nhìn thấy sông Hudson, những thân cây cối trơ trụi mùa tháng Ba. Trong khoảng khắc, cô thậm chí có thể nhìn thấy những đốm sáng nhỏ xíu của xe ô tô khi đi qua cầu. Không gian về đêm hoàn toàn tĩnh lặng.

"Tôi muốn anh giải đáp một số câu hỏi, Caleb", cô nhẹ nhàng nói, sau một khoảng thời gian im lặng.

"Tôi hiểu", Caleb trả lời.

"Tôi đang làm gì ở đây? Anh nghĩ tôi là ai?" Caitlin hỏi. Phải mất một vài giây cô mới đủ dũng khí đưa ra câu hỏi cuối cùng, "Và tại sao anh lại cứu tôi?"

Caleb hướng mắt về phía xa nơi chân trời trong chốc lát. Cô không thể biết anh đang nghĩ gì, hoặc thậm chí sẽ trả lời gì.

Cuối cùng, anh quay sang cô. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn có ma lực mạnh mẽ, khiến cô không thể rời mắt.

"Tôi là một ma cà rồng," anh thẳng thắn thừa nhận. "Của Lãnh giới Trắng. Tôi đã sống trong hơn ba ngàn năm, với cùng tám trăm ma cà rồng khác trong lãnh giới này".

"Tại sao tôi lại ở đây?"

"Các lãnh giới và chủng tộc ma cà rồng luôn trong tình trạng chiến tranh. Họ tranh giành lãnh thổ. Thật không may, cô vướng phải điều này".

"Ý anh là gì?", Cô hỏi. "Bằng cách nào?"

Anh nhìn cô, bối rối. "Cô không nhớ gì sao?"

Cô nhìn lại anh, ngây người.

"Việc cô giết người. Việc đó châm ngòi cho những điều tồi tệ này".

"Giết người?"

Anh chậm rãi lắc đầu. "Thì ra, cô không nhớ gì. Trường hợp điển hình. Lần đầu tiên giết người luôn luôn là vậy". Anh nhìn vào mắt cô. "Cô đã giết một ai đó đêm qua. Một con người. Cô đã hút máu anh ta. Tại hội trường Carnegie Hall".

Caitlin cảm giác thế giới đang quay cuồng. Cô khó có thể tin rằng mình lại làm hại ai đó, nhưng bằng cách nào đó, trong sâu thẳm, cô cảm nhận đó là sự thật. Cô không dám hỏi đó là ai. Liệu có thể là Jonah không?

Như thể đọc được suy nghĩ của cô, Caleb nói thêm: "Một danh ca”.

Caitlin không thể chịu đựng nổi. Cô cảm thấy quá kỳ quái. Cô cảm mình đã dính phải một vết đen mà không bao giờ mình có thể gột rửa được. Cô cảm thấy khủng khiếp. Mọi thứ ngoài tầm kiểm soát.

"Tại sao tôi làm điều đó?" Cô hỏi.

"Cô cần phải nạp năng lượng”, anh trả lời. "Tại sao cô thực hiện ở nơi đó và sau đó, thì không ai biết được. Ðó là những gì châm ngòi cho cuốc chiến tranh này. Cô đã ở trên lãnh thổ của một tổ chức khác. Một lãnh giới ma cà rồng có thế lực mạnh mẽ".

"Vậy, chỉ là do tôi xuất hiện ở một nơi không đúng vào một thời điểm không đúng ư?"

Anh ta thở dài, "Tôi không biết. Có thể nhiều điều hơn thế".

Cô nhìn anh. "Ý anh là gì?"

"Có lẽ chúa trời đã định cô phải ở đó. Có lẽ đó là định mệnh của cô".

Cô suy nghĩ. Suy nghĩ một cách cẩn trọng, lựa chọn câu hỏi tiếp theo. Cuối cùng, cô thu hết can đảm hỏi "Vậy, điều đó có nghĩa là ... tôi là một ma cà rồng phải không?"

Anh ngoảnh mặt. Sau vài giây, cuối cùng anh nói, "Tôi không biết".

Anh quay lại nhìn cô.

"Cô không phải là một ma cà rồng thực sự. Nhưng cũng không phải là một con người thật sự, mà là ở giữa hai thứ này. "

“Con lai?" Cô hỏi.

"Ðó là những gì họ gọi. Tôi không chắc chắn lắm".

"Nó chính xác là gì?"

"Ðó là một ma cà rồng sinh ra trong một hoàn cảnh khác biệt. Trái với luật lệ và giáo lý của chúng tôi, khi mà một ma cà rồng kết hợp với con người. Tuy nhiên, đôi khi, một ma cà rồng quỷ quyệt cũng sẽ làm như vậy. Nếu con người sinh nở, kết quả sẽ là con lai. Không hoàn toàn là người, cũng không hoàn toàn là ma cà rồng. Ðó là điều đáng khinh trong chủng tộc chúng tôi. Hình phạt cho việc giao phối với con người là cái chết. Không có ngoại lệ. Và những đứa trẻ được xem như là ngoài dòng giống".

"Nhưng không nhầm thì anh nói rằng Ðấng cứu thế là con lai? Làm sao họ có thể coi một con lai vốn bị khinh thường là vị cứu tinh của họ?"

“Ðó là nghịch lý trong tôn giáo chúng tôi", anh ta trả lời.

"Anh nói rõ hơn đi”, cô thúc giục. "Con lai chính xác khác biệt như nào?”

“Ma cà rồng thật sự sẽ hút máu ngay khi vừa được biến đổi. Con lai thường không bắt đầu làm điều đó đến khi tới tuổi".

Cô sợ hãi hỏi câu tiếp theo.

"Là khi nào?"

"Mười tám".

Caitlin cứng người. Manh mối dần hiện lên rõ hơn. Cô vừa bước sang tuổi mười tám. Và sự thèm khát cũng mới chỉ bắt đầu.

“Con lai không bất tử", Caleb tiếp tục. "Họ có thể chết, giống như con người bình thường. Ngược lại, chúng tôi thì không”.

"Ðể trở thành ma cà rồng thực sự, thì một người phải được một ma cà rồng thực thụ biến đổi, để thực hiện mục đích nào đó. Ma cà rồng không được phép tùy tiện biến đổi - để tránh chủng tộc của chúng tôi quá lớn. Chúng phải nhận được sự cho phép của Hội đồng".

Caitlin nhăn trán, cố gắng lĩnh hội tất cả.

"Cô có những đặc tính của chúng tôi, nhưng không phải tất cả. Và thật không may, bởi vì cô không phải ma cà rồng hoàn chỉnh, nên các chủng tộc ma cà rồng khác sẽ không chấp nhận cô. Mỗi ma cà rồng đều có lãnh giới riêng. Sẽ rất nguy hiểm nếu không thuộc về nơi nào. Bình thường, tôi có thể kiến nghị để hội đồng cho phép cô gia nhập lãnh giới của chúng tôi. Nhưng hiện tại cô đang gây nên những vụ việc phức tạp ... họ sẽ không bao giờ cho phép. Không lãnh giới nào sẽ đồng ý".

Caitlin cứng người. Nếu có bất cứ điều gì tồi tệ hơn việc nhận ra mình khác con người, thì đó là lại việc phát hiện cô cũng không hoàn toàn thuộc về nơi nào đó. Cô không thuộc về bất cứ nơi nào. Cô không thể ở đây cũng không thể ở kia, cô như bị mắc kẹt giữa hai thế giới.

"Vậy rốt cuộc thì Ðấng cứu thế nghĩa là gì? Về việc tôi là ... Người Duy nhất?"

"Giáo lý của chúng tôi, luật pháp xa xưa của chúng tôi nói rằng ngày nào đó một sứ giả, Ðấng cứu thế, sẽ đến, và dẫn chúng tôi tìm đến thanh kiếm bị thất lạc. Và ngày đó, cuộc chiến sẽ bắt đầu, một cuộc chiến tranh cuối cùng, chiến tranh giữa các chủng tộc ma cà rồng, một cuộc chiến mà thậm chí sẽ lan sang cả loài người. Ðó là một dạng của sách Khải huyền. Ðiều duy nhất có thể ngăn chặn đại nạn, thứ có thể cứu tất cả chúng tôi, đó là thanh kiếm bị thất lạc. Và người duy nhất có thể dẫn chúng tôi đến đó là Ðấng cứu thế.

"Theo những gì đã xảy ra với cô đêm nay, tôi chắc chắn rằng đó chính là cô. Tôi chưa bao giờ thấy được bất kỳ ma cà rồng nào miễn dịch với nước thánh như vậy".

Cô ngước lên nhìn anh.

"Và bây giờ?" Cô hỏi.

Anh về phía chân trời.

"Tôi không dám chắc".

Caitlin nhìn chằm chằm vào anh. Trong lòng cô dâng lên nỗi tuyệt vọng.

"Vậy ", cô hỏi, lo sợ phải nghe thấy câu trả lời, "đó là lý do duy nhất anh đã cứu tôi? Bởi vì anh nghĩ rằng tôi sẽ dẫn anh đến nơi thanh kiếm bị mất?"

Caleb nhìn lại, và cô có thể thấy sự bối rối trên gương mặt anh.

"Còn có lý do khác sao?" anh đáp lời.

Cô cảm nhận có luồng gió táp vào mặt mình, như thể cô vừa bị châm đốt bởi một con dơi. Tất cả tình cảm mà cô đã dành cho anh, sự gắn kết mà họ đã trải qua, đều vỡ òa chỉ trong một tích tắc. Cô cảm giác muốn khóc. Cô muốn quay đi và bỏ chạy, nhưng không biết đi đâu. Cô cảm thấy hổ thẹn.

"Cũng tốt”, cô nói, cố cầm nước mắt, "ít nhất là vợ anh sẽ hạnh phúc khi biết rằng anh chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình. Rằng anh không có tình cảm với bất cứ ai khác. Hoặc làm bất cứ điều gì ngoài thanh gươm ngu ngốc kia".

Cô quay người và bước đi. Cô không rõ mình nên đi đâu, nhưng cô cần phải rời khỏi anh ta ngay lập tức. Cảm xúc trong cô quá mãnh liệt. Cô không tài nào chế ngự được chúng.

Ði được vài bước, cô cảm thấy một bàn tay đặt lên cánh tay cô. Anh xoay người cô lại, đứng đó, nhìn vào mắt cô.

"Cô ta không phải là vợ tôi", giọng anh nhẹ nhàng. "Chúng tôi đã kết hôn một lần, đúng vậy, nhưng đó là cách đây bảy trăm năm. Nó chỉ kéo dài một năm. Thật không may, trong chủng tộc ma cà rồng, điều đó không dễ để họ có thể quên. Hôn ước đã hủy bỏ".

Caitlin gạt tay anh ra khỏi người cô, "Vâng, dù có là gì đi nữa, chắc cô ấy sẽ thấy hạnh phúc khi anh quay lại".

Caitlin tiếp tục đi, tiến về phía cầu thang.

Anh chạy lại ngăn bước chân cô, lần này anh vòng qua cô rồi đứng chắn ngay lối cô đi.

"Tôi không biết mình đã xúc phạm cô như nào”, anh nói, "nhưng dù sao đi nữa tôi cũng xin lỗi".

Ðó là những gì anh đã không làm, Caitlin muốn nói như vậy. Rằng anh đã không quan tâm, không thực sự yêu tôi. Rằng tôi chỉ là một con rối, một công cụ đối với anh. Cũng giống như tất cả những gã trai mà tôi từng quen. Tôi đã nghĩ, lần này, sẽ khác.

Nhưng cô không nói nên lời, thay vào đó, cô chỉ cúi đầu, và cố hết sức để ngăn nước mắt rơi. Dù vậy, cô không thể làm được. Cô cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Một bàn tay đặt vào cằm cô và nâng nó lên, buộc cô nhìn vào anh.

“Anh xin lỗi", cuối cùng anh nói, giọng chân thành. "Em nói đúng. Ðó không phải là lý do duy nhất anh đã cứu em. "Anh hít một hơi thật sâu. "Anh có cảm giác gì đó khác với em".

Caitlin cảm giác trái tim đang run rẩy.

"Nhưng em phải hiểu, điều đó bị cấm. Các luật lệ rất nghiêm khắc về điều này. Một ma cà rồng có thể không bao giờ được gần gũi với một con người, hay con lai, hoặc bất cứ thứ gì không phải ma cà rồng đích thực. Hình phạt sẽ là cái chết. Không có con đường nào khác".

Caleb nhìn xuống.

"Thế nên, em thấy đấy", cuối cùng anh nói tiếp, "nếu anh có cảm xúc gì đó với em, và vì động cơ nào đó trên cả lợi ích chung, tức là cái chết đang chờ sẵn anh”.

"Rồi, em sẽ ra sao?" Cô hỏi. Rồi cô nhìn quanh, "Rõ ràng, em không được chào đón ở đây. Em phải đi đâu?" Caleb nhìn xuống, lắc đầu.

"Em không thể về nhà," cô nói thêm. "Em không có nơi nào để về nữa rồi. Cảnh sát đang truy lùng em. Thậm chí cả những ma cà rồng hắc ám. Em nên đi về đâu đây? Ra ngoài kia một mình ư? Em thậm chí không biết phải làm gì nữa".

"Anh ước mình có thể trả lời. Anh đã cố gắng. Thực sự anh đã làm thế. Nhưng anh không thể làm gì hơn. Không ai có thể chống lại Hội đồng. Nó có nghĩa là cái chết sẽ dành cho cả hai chúng ta. Anh bị năm mươi năm giam cầm. Anh không thể rời khỏi nơi này. Nếu làm vậy, anh sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc mãi mãi. Chắc em cũng hiều được".

Caitlin quay người bước đi, nhưng một lần nữa cô bị anh xoay người lại.

"Em phải hiểu! Em đơn thuần là con người. Cuộc sống của em sẽ kết thúc trong tám mươi năm. Nhưng đối với anh, đó là hàng ngàn năm. Nỗi đau khổ của em rất ngắn ngủi. Còn đối với anh là vô tận. Anh không thể bị trục xuất vĩnh viễn. Lãnh giới là tất cả những gì mà anh có. Anh yêu em. Anh cảm nhận điều gì đó với em. Một điều gì đó anh không hiểu nổi. Ðiều anh chưa từng cảm thấy với bất cứ ai trong ba ngàn năm qua. Nhưng anh không thể mạo hiểm vượt qua những rào cản này".

"Vậy", cô nói, "Em hỏi anh lần nữa. Ðiều gì sẽ xảy ra với em? "

Anh chỉ nhìn xuống.

"Em hiểu", cô trả lời. "Em sẽ không làm phiền anh thêm nữa”.

Caleb định cất lời, nhưng cô đã vụt đi. Thực sự biến mất.

Cô nhanh chóng vượt qua sân thượng, và xuống cầu thang đá. Lúc này cô biến mất thực sự,

đi về phía quận Bronx trong bóng tối. Ðêm thành phố New York. Chưa lúc nào cô cảm thấy cô đơn như này.

Chương Mười Bốn

Kyle đi thẳng xuống hành lang đá, tháp tùng hai bên là một đám nhỏ ma ca rồng. Chúng nhanh chóng đi xuống sảnh, tiếng bước chân của chúng vang vọng, một trong những phụ tá của gã cầm ngọn đuốc giơ ra phía trước.

Chúng đang đi sâu vào hành lang của Bộ tư lệnh, một phòng ban ngầm dưới mặt đất mà không một ma cà rồng nào có thể thâm nhập vào trừ khi được cho phép. Kyle chưa bao giờ được đặt chân xuống hầm sâu này trước đó. Nhưng hôm nay, gã đã được triệu tập bởi lãnh đạo tối cao của mình. Ðiều này chắc hẳn rất hệ trọng. Trong bốn ngàn năm qua, Kyle chưa bao giờ bị triệu tập.

Nhưng gã đã từng nghe về số phận những người bị triệu tập. Họ đi xuống đó và không bao giờ trở lên nữa.

Kyle khó nhọc nuốt khan và rảo bước đi nhanh hơn. Gã luôn tin rằng đó là điều tốt nhất để đón nhận tin xấu một cách nhanh chóng và vượt qua chúng.

Bọn chúng đi đến một cánh cửa rộng mở, được canh gác nghiêm ngặt bởi vài ma cà rồng, những kẻ đang chằm chằm nhìn bọn chúng, với ánh mắt sắc lạnh. Cuối cùng, tụi lính gác ma cà rồng bước sang một bên và mở cửa. Nhưng khi Kyle bước qua cửa, những con ma cà rồng lập tức trở về vị trí cũ và chặn đám tùy tùng của gã. Kyle nghe rõ tiếng cánh cửa đóng sầm phía sau lưng.

Kyle nhìn thấy khoảng chục ma cà rồng xếp thành hàng thẳng tắp, dọc theo tường, lặng lẽ đứng ở hai phía của căn phòng. Ðằng trước và ở chính giữa phòng, đang ngồi trong một chiếc ghế lớn, bằng sắt là Rexus, lãnh đạo tối cao của gã.

Kyle tiến vài bước về phía trước và cúi đầu, chờ đợi cuộc nói chuyện.

Rexus quay lại nhìn gã bằng đôi mắt màu xanh băng giá, lạnh lùng.

“Nói cho ta mọi thứ ngươi biết về con người này, hay đứa con lai này, hoặc bất cứ điều gì về cô ta", ông nói", Và về tên gián điệp này. Làm sao hắn ta có thể thâm nhập vào hàng ngũ của chúng ta?"

Kyle hít một hơi thật sâu, và bắt đầu nói.

"Chúng tôi không biết nhiều về cô gái đó", gã nói. "Chúng tôi không biết tại sao nước thánh không ảnh hưởng gì đến cô ta. Nhưng chúng tôi biết cô ta chính là kẻ đã tấn công tên ca sĩ đó. Chúng tôi bây giờ đang giam giữ tên ca sĩ, và ngay sau khi hắn ta hồi phục, chúng tôi hy vọng hắn ta sẽ dẫn chúng tôi đến chỗ cô gái. Hắn ta đã bị cô gái đó biến đổi. Mùi của cô gái lẫn trong máu của hắn”.

"Cô ta thuộc lãnh giới nào?" Rexus hỏi.

Kyle tỏ vẻ nao núng trong bóng tối, cẩn trọng nói.

"Chúng tôi nghĩ rằng cô ta chỉ là một ma cà rồng bất hảo”.

“Nghĩ rằng!? Ngươi nghĩ mình giỏi vậy sao?"

Bị khiển trách, Kyle cảm thấy hai má đỏ bừng.

"Vì vậy, ngươi đã đưa cô ta vào giữa hàng ngũ của chúng ta mà không cần tìm hiểu thông tin gì sao”, Rexus nói. "Ngươi đã gây nguy hiểm cho toàn bộ lãnh giới của chúng ta”.

"Tôi đã đưa cô ta vào để tra hỏi. Tôi không hề biết cô ta lại miễn nhiễm–”

"Còn tên gián điệp thì sao?" Rexus hỏi, cắt ngang lời gã.

Kyle nuốt nước bọt.

"Caleb. Chúng tôi đã đưa hắn vào đây hai trăm năm trước. Hắn ta đã từng chứng tỏ lòng trung thành nhiều lần. Chúng tôi không có lý do gì để nghi ngờ hắn ta”.

"Ai đã tuyển dụng hắn vào đây?" Rexus hỏi.

Kyle ngừng lại. Gã nuốt khan một cách khó nhọc.

"Chính tôi".

"Vậy", Rexus nói. "Một lần nữa, ngươi lại cho phép một mối đe dọa thâm nhập vào hàng ngũ của chúng ta."

Rexus trừng mắt. Ðó không phải là một câu hỏi. Ðó là lời tuyên án. Một lời tuyên án ngầm.

"Tôi xin lỗi, thưa Ngài", Kyle nói, cúi đầu. "Nhưng với sự đề phòng của tôi, không có ai ở đó, không một ma cà rồng nào, từng nghi ngờ Caleb. Nhiều khả năng –”

Rexus giơ tay lên ra hiệu.

Kyle ngừng nói.

"Ngươi đã buộc ta phải bắt đầu một cuộc chiến tranh. Bây giờ ta sẽ phải tập hợp tất cả các nguồn lực. Kế hoạch tổng thể của chúng ta sẽ phải buộc phải hoãn lại”.

"Tôi xin lỗi, thưa Ngài. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tìm thấy chúng, và bắt chúng phải trả giá".

"Ta e quá muộn rồi”.

Kyle nuốt khan, lo lắng cho những gì có thể xảy ra tiếp theo. Nếu đó là cái chết, gã đã chuẩn bị tinh thần.

"Ngươi không có phận sự để trả lời ta nữa. Chính ta cũng đã nhận được lệnh triệu tập của Hội đồng tối cao”.

Kyle tròn mắt kinh ngạc. Trong đời, gã đã từng nghe rất nhiều đồn đại về Hội đồng tối cao, cơ quan cai quản của ma cà rồng mà ngay cả nhà lãnh đạo tối cao cũng phải tuân mệnh họ. Và bây giờ gã biết rằng đó là sự thật, và rằng họ đã triệu tập ông ấy.Gã lại nuốt khan.

"Họ rất không hài lòng với những gì đã diễn ra ngày hôm nay. Họ muốn có câu trả lời. Ngươi sẽ phải giải thích về những sai lầm mình đã gây ra, lý do tại sao cô ta bỏ trốn, tại sao một gián điệp có thể thâm nhập vào hàng ngũ của chúng ta, và các kế hoạch của chúng ta để thanh lọc những tên gián điệp khác. Sau đó, ngươi sẽ phải chấp nhận phán quyết của họ trong bản tuyên án”.

Kyle chậm rãi gật đầu, lo sợ những điều sắp xảy đến. Mọi thứ chẳng có vẻ gì sáng sủa cả.

"Chúng ta gặp nhau vào tuần trăng mới kế tiếp. Ðó là thời gian dành cho ngươi. Trong khi chờ đợi, ta cho rằng nếu ngươi có thể tìm thấy đứa con lai đó. Rất có thể, ngươi sẽ bảo toàn được tính mạng của mình”.

"Tôi hứa, thưa Ngài, tôi sẽ triệu tập các ma cà rồng của chúng ta. Và tôi sẽ lãnh trách nhiệm chỉ huy họ. Chúng tôi sẽ tìm thấy cô ta; và bắt cô ta phải trả giá”.

Chương Mười Năm

Jonah ngồi trong đồn cảnh sát, cảm giác sợ sệt. Một bên là cha cậu, dáng vẻ lo lắng hơn thường thấy, và một bên, là luật sư bào chữa của cậu. Ngồi đối diện là năm cảnh sát thẩm vấn. Ðằng sau là năm người nữa đang đi tới lui và rất kích động.

Ðó là câu chuyện tin tức nổi bật nhất trong ngày. Không chỉ một danh ca quốc tế nổi tiếng bị sát hại, ngay trong khi trình diễn, tại hội trường Carnegie Hall—không chỉ anh ta bị sát hại một cách đáng ngờ, mà mọi thứ còn trở lên rối như mớ bòng bong. Khi cảnh sát theo đuổi manh mối duy nhất mà họ có và đến kiểm tra căn hộ của cô ta, bốn viên cảnh sát đã bị sát hại. Mọi thứ đã đi quá xa.

Bây giờ, không những họ phải làm sáng tỏ vụ "Beethoven Butcher" (hay còn gọi là "Sát thủ hội trường Carnegie Hall", như một số báo đã giật tít), mà họ còn phải đau đầu truy tìm kẻ đã giết hại cảnh sát. Chính xác là bốn viên cảnh sát. Mọi cảnh sát trong thành phố đều tham gia vào vụ việc, và không ai có thể nghỉ ngơi cho đến khi chân tướng sự việc được sáng tỏ.

Và manh mối duy nhất họ có được chính là người đang ngồi phái bên kia chiếc bàn. Jonah. Người hẹn hò với cô gái tối hôm đó.

Jonah ngồi đó, mắt mở to, cảm giác mồ hôi lấm tấm trên trán. Ðây là giờ thứ bảy cậu ở trong căn phòng này. Trong suốt ba giờ đầu tiên, mô hôi liên tục rịn ra từ chân tóc. Giờ thì cậu mặc kệ cho những giọt mồ hôi đua nhau chảy xuống mặt. Cậu ngồi sụp xuống ghế, vẻ bất lực.

Cậu không biết trả lời thêm gì nữa. Lần lượt hết viên cảnh sát này đến viên cảnh sát khác bước vào căn phòng này, tất cả bọn họ hỏi cậu cùng một câu hỏi. Tất cả các biến thể đều hướng tới một chủ đề. Cậu hoàn toàn không có câu trả lời. Cậu không thể hiểu tại sao họ liên tục hỏi mình những điều tương tự, tương tự và tương tự. Cậu quen cô ta được bao lâu? Tại sao cậu lại đưa cô ta đến sự kiện này? Tại sao cô ta lại bỏ đi vào giờ giải lao? Tại sao cậu không đi theo cô ta?

Làm thế nào mà mọi thứ đều đổ lên đầu cậu? Cô xuất hiện trông thật xinh đẹp. Cô thật ngọt ngào. Cậu thích được ở bên cạnh và nói chuyện với cô. Cậu chắc rằng đó sẽ là ngày hẹn hò đáng mơ ước.

Sau đó, cô bắt đầu có những hành động kỳ quặc. Chỉ ít phút sau khi âm nhạc nổi lên, cậu cảm thấy nỗi bồn chồn nào đó trỗi dậy trong cô. Cô dường như…mệt mỏi, đến nỗi không nói thành lời. Cô có vẻ ...căng thẳng. Hơn hết: dường như cô sắp sửa nhảy dựng lên. Giống như phải đi đến một nơi nào đó, và đi thật nhanh.

Lúc đầu, cậu chỉ nghĩ đơn giản cô ấy không hứng thú với buổi hòa nhạc. Cậu tự hỏi liệu mình đã đề xuất một ý tưởng tồi. Rồi cậu lại nghĩ chắc chỉ là do cô ấy không thích mình. Nhưng sau đó, mọi thứ có vẻ như trỗi dậy mạnh mẽ hơn, và cậu có thể cảm thấy hơi nóng tỏa ra từ làn da của cô ấy. Cậu lại băn khoăn, liệu cô ấy mắc chứng bệnh nào đó hay bị ngộ độc thực phẩm.

Khi cô ấy biến mất khỏi buổi biểu diễn, cậu tự hỏi liệu cô ấy có chạy vào phòng tắm không. Cậu bất an đôi chút, nhưng kiên nhẫn chờ đợi tại cửa ra vào, cho rằng cô ấy sẽ trở lại sau giờ nghỉ giải lao. Nhưng sau mười lăm phút, khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, cậu quay lại chỗ ngồi một mình, tâm trạng rối bời.

Mười lăm phút nữa trôi qua, đèn trong toàn bộ căn phòng đã được bật lên. Một người đàn ông đi lên sân khấu và thông báo rằng buổi hòa nhạc sẽ không thể tiếp tục nữa. Việc hoàn trả tiền được thông báo. Ông ta không nói lý do tại sao. Toàn bộ đám đông thở gấp, vẻ khó chịu, nhưng đa số có cảm giác khó hiểu. Jonah đã tham dự nhiều buổi biểu diễn trong đời, và chưa từng gặp sự cố tạm ngừng biểu diễn như thế này. Danh ca có vấn đề về sức khỏe chăng?

"Jonah?" nữ thám tử quát lên.

Jonah giật nảy người, ngước lên nhìn bà ta.

Nữ thám tử nhìn xuống chằm chằm, vẻ giận dữ. Grace là tên của bà ta. Bà ta là thám tử khó chịu nhất cậu từng gặp. Thái độ bà ta quá ư là gay gắt.

"Cậu không nghe thấy những gì tôi vừa hỏi sao?"

Jonah lắc đầu.

"Tôi muốn cậu kể lại mọi thứ mà cậu biết về cô ta”, bà ta nói. "Hãy kể lại cậu gặp cô ta như thế nào".

"Tôi đã trả lời câu hỏi đó một triệu lần rồi”, Jonah trả lời, vẻ chán nản.

"Tôi muốn nghe lại lần nữa".

"Tôi gặp cô ấy ở lớp học. Cô ấy là học sinh mới. Tôi nhường chỗ ngồi của tôi cho cô ấy".

"Sau đó thì sao?"

"Chúng tôi đã nói chuyện một chút, gặp nhau trong quán ăn ở trường. Tôi mời cô ấy đi chơi. Cô ấy đồng ý".

"Chỉ vậy thôi sao?" Thám tử hỏi. "Hoàn toàn không có các tình tiết hay điều gì khác để kể thêm sao?"

Chính Jonah cũng đang tự vấn với bản thân mình nên nói cho họ bao nhiêu phần mà cậu biết. Tất nhiên, còn nhiều điều hơn nữa. Ðó là khi cậu bị những tên du côn đánh đập. Rồi cuốn nhật ký của cô, nằm một cách khó hiểu bên cạnh cậu. Cậu nghi ngờ rằng cô đã ở đó. Theo cách nào đó, cô đã giúp cậu và chống cự lại bọn chúng. Bằng cách nào thì cậu không hề biết.

Nhưng cậu phải nói gì với những viên cảnh sát này? Rằng cậu đã bị đánh đập? Rằng cậu nghĩ mình đã nhìn thấy cô ấy ở đó? Rằng cậu cho là cô ấy đã đánh bại cả bốn gã trai cao lớn gấp đôi cô? Tất cả đều thật nhảm nhí, ngay cả đối với cậu. Nó chắc sẽ chẳng có ý nghĩa gì với họ. Họ sẽ chỉ nghĩ rằng cậu đang nói những điều ngớ ngẩn. Họ sẽ ra ngoài đó để tìm kiếm cô ấy. Và cậu sẽ không thể giúp gì được.

Dù có như thế nào, cậu thấy mình phải che chở cho cô ấy. Có thể cậu không thực sự hiểu điều gì đã xảy ra. Một phần trong cậu không tin, không muốn tin điều đó. Liệu cô có thực sự sát hại danh ca đó? Tại sao? Có thật có hai lỗ ở cổ của anh ta, giống như báo chí đã nói? Có phải cô đã cắn anh ta? Cô ấy có thể là một trong những loài…

"Jonah," Grace quát lên. "Tôi nói, còn điều gì khác không?"

Nữ thám nhìn xuống cậu.

“Không", cuối cùng cậu cũng nói. Mong bà ta sẽ không kết án cậu đang nói dối.

Một thám tử khác bước tới. Ông ta cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Jonah hỏi. "Ðêm đó cô ta có biểu hiện gì cho thấy tinh thần bất ổn không?"

Jonah nhíu mày.

"Ý ông là, cô ấy bị điên? Tại sao tôi phải nghĩ vậy? Cô ấy là một người bạn tốt. Tôi thực sự có cảm tình với cô ấy. Cô ấy thông minh, và xinh đẹp. Tôi thích nói chuyện với cô ấy”.

"Chính xác là cậu trò chuyện về vấn đề gì?" nữ thám tử hỏi.

"Beethoven", Jonah trả lời.

Hai thám tử nhìn nhau. Có chút bối rối, khó chịu trên gương mặt, ai cũng tưởng tượng ra cậu sẽ nói về vấn đề "khiêu dâm".

"Beethoven?" Viên thám tử khoảng năm mươi tuổi, có thân hình lực lưỡng, hỏi cậu bằng giọng giễu cợt.

Jonah đã quá mệt mỏi, và cảm giác muốn nói mỉa ông ta.

"Ông ấy là một nhà soạn nhạc", Jonah nói.

"Tao biết Beethoven là ai, thằng nhãi ranh" viên thám tử ngắt lời.

Một viên thám tử khác, một người đàn ông lực lưỡng khoảng sáu mươi tuổi, gò má rộng và ửng đỏ, tiến tới ba bước, đặt lòng bàn tay mập ú của mình lên bàn, và ngả người về phía cậu, gần đến nỗi cậu có thể ngửi thấy hơi thở sặc sụa mùi cà phê của ông ta. "Nghe này anh bạn, đây không phải là một trò chơi. Bốn cảnh sát đã chết vì cô bạn gái bé nhỏ của anh”, ông ta nói. "Bây giờ chúng tôi biết anh có địa chỉ nơi cô ta đang ẩn nấp," ông tiếp tục. "Anh nên cởi mở hơn và–"

Luật sư của Jonah giơ tay lên. "Ðó chỉ là phỏng đoán thôi, thưa ông thám tử. Ông không thể kết tội thân chủ của tôi về–”

"Tôi không làm điều chết tiệt đó với thân chủ của anh!" viên cảnh sát hét trả.

Sự im lặng trong căng thẳng bao trùm lên toàn bộ căn phòng.

Ðột nhiên, cánh cửa mở ra và một thám tử khác đeo găng tay cao su đi vào. Ông ta cầm điện thoại của Jonah trong tay, và đặt nó trên bàn phía cạnh cậu. Jonah rất vui khi thấy nó trở lại.

"Có gì không?", một trong các cảnh sát hỏi.

Viên cảnh sát cởi găng tay ra và quẳng chúng vào sọt rác. Ông ta lắc đầu.

"Không có gì. Ðiện thoại của thằng nhóc này trống trơn. Cậu ta nhận được vài tin nhắn của cô ta trước buổi trình diễn, nhưng chỉ có thế. Chúng tôi đã cố gắng gọi tới số cô ta. Không liên lạc được. Bây giờ chúng tôi đang khôi phục tất cả nhật ký điện thoại của cô ta. Dù sao đi nữa, cậu ta cũng đang nói sự thật. Cho đến ngày hôm qua, cô ta chưa từng gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu ta dù chỉ một lần trước đó".

"Tôi nói rồi mà", Jonah vặn lại viên cảnh sát.

"Các thám tử thân mến, chúng tôi có thể tại ngoại được chưa?" luật sư của Jonah hỏi.

Mấy thám tử quay lại và nhìn nhau.

"Thân chủ của tôi đã cam kết không phạm tội, và không làm gì sai. Cậu ta đã hoàn toàn hợp tác trong cuộc điều tra này và trả lời tất cả các câu hỏi của các ông. Cậu ta không có ý định trốn ra nước ngoài, hay thậm chí là ra khỏi thành phố. Cậu ta luôn sẵn sàng để thẩm vấn bất cứ lúc nào. Tôi đề nghị miễn tội cho cậu ta ngay bây giờ. Cậu ta là một học sinh, và phải đến trường vào buổi sáng" vị luật sư nhìn xuống đồng hồ đeo tay. "Gần một giờ sáng rồi, thưa các quý ông".

Ðúng lúc đó, một tiếng chuông lớn vang lên trong phòng, kèm theo đó là một tiếng rung lớn. Mọi con mắt trong phòng đột nhiên đổ dồn vào điện thoại của Jonah, đang nằm trên chiếc bàn kim loại. Nó rung lên một lần nữa, và sáng lên. Trước khi Jonah có thể tiếp cận với nó, cậu đã kịp nhìn thấy tên người gửi. Mọi người khác trong phòng cũng vậy.

Ðó là tin nhắn của Caitlin.

Cô muốn biết giờ này cậu đang ở đâu.