Kitabı oku: «Biến Hình », sayfa 7

Yazı tipi:

Chương Mười Một

Caitlin cảm thấy họ đang bay chậm lại, rồi bắt đầu hạ độ cao. Cô mở mắt ra. Không còn những tòa nhà bên dưới. Có vẻ họ đã đang ở khu phố trên; có lẽ, đâu đó trong quận Bronx.

Ðộ cao thấp dần, họ bay qua một công viên nhỏ, và ở khoảng cách xa, rõ ràng cô nhìn thấy một tòa lâu đài. Khi họ xuống gần hơn, cô nhận ra đó thực sự là một tòa lâu đài. Sao lại có một tòa lâu đài ở đây, ngay tại thành phố New York?

Cô nghĩ nát óc, và nhận ra đã từng nhìn thấy tòa lâu đài này trước kia, trên bưu thiếp ở đâu đó ... Ðúng rồi. Ðó là một bảo tàng trưng bày. Khi họ bay trên một ngọn đồi nhỏ, qua bức tường thành thời Trung cổ, cô đột nhiên nhớ ra nó là gì. Ðó là Cloisters – một bảo tàng nhỏ. Từng phần từng phần một của nó được mang sang từ châu Âu. Nó có niên đại hàng trăm năm. Tại sao anh ta lại đưa cô tới đây?

Họ nhẹ nhàng hạ xuống bức tường bên ngoài, trên thềm đá lớn, nhìn hướng ra sông Hudson. Họ hạ cánh trong bóng tối, anh ta đặt chân lên thềm đá một cách uyển chuyển, rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.

Cô đứng đó, đối diện anh ta. Cô chăm chú nhìn anh ta, hy vọng rằng anh ta có thực và sẽ không bay đi mất; và hy vọng rằng anh ta vẫn đẹp đẽ như lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Anh ta thậm chí còn đẹp hơn thế. Ðôi mắt anh màu nâu, luôn mở to nhìn cô chăm chú, trong khoảnh khắc cô cảm giác không còn là chính mình nữa.

Có rất nhiều điều cô muốn hỏi, cô thậm chí không biết bắt đầu từ đâu. Anh ta là ai? Làm sao anh ta có thể bay được? Anh ta là ma cà rồng ư? Tại sao anh ta liều mạng vì cô? Tại sao lại đưa cô tới đây? Và quan trọng nhất, tất cả mọi thứ cô chứng kiến chỉ là một ảo giác điên rồ? Hay ma cà rồng thực sự tồn tại, ngay tại thành phố New York này? Và cô là một trong số chúng?

Cô mở miệng, nhưng mãi mới được một câu: "Tại sao chúng ta đến đây?"

Cô biết đó là một câu hỏi ngu ngốc ngay khi vừa thốt ra, và cô chán ghét chính mình vì đã không hỏi điều gì đó quan trọng hơn. Nhưng trong đêm tháng ba buốt giá, gương mặt tê dại đi vì lạnh, đó là điều tốt nhất cô có thể làm.

Anh ta chỉ nhìn lại. Tia nhìn của anh ta dường như xuyên thấu tâm hồn cô, như thể đang suy ngẫm nên nói những gì.

Cuối cùng, khi tưởng chừng như thời gian kéo dài vô tận, anh ta mở miệng định nói.

"Caleb!" chợt một giọng nói vang lên, cả hai đều quay lại.

Một nhóm đàn ông – cũng là ma cà rồng chăng? – vận đồ đen, tiến về phía họ. Caleb quay lại đối mặt với họ. Caleb. Cô thích tên này.

"Chúng tôi không có thông báo về sự xuất hiện của anh", người đứng giữa nói, giọng điệu nghiêm trọng.

“Ðiều này ngoài tiên liệu", Caleb trả lời thẳng thừng.

"Vậy thì chúng tôi sẽ phải quản thúc anh," ông ta nói, gật đầu với tùy tùng của mình, và họ từ từ bao vây phía sau Caleb và cô. "Các luật lệ”.

Caleb gật đầu, không hề nao núng. Người thủ lĩnh nhìn trực diện Caitlin. Cô có thể nhìn thấy sự không ưng thuận trong mắt ông ta.

"Anh biết rằng, chúng tôi không thể để cô ta vào", người đàn ông nói với Caleb.

"Các anh sẽ làm thế", Caleb trả lời thẳng băng. Anh ta nhìn thẳng vào người đàn ông, kiên định không kém. Một cuộc giằng co về ý chí.

Người đàn ông đứng đó, và cô có thể thấy ông ta đang lưỡng lự. Khoảng thời gian dài im lặng.

“Tốt thôi" ôngta nói, quay phắt lưng lại và dẫn đường. "Ðó sẽ là đám tang của anh".

Caleb theo sau, và Caitlin đi bên cạnh anh ta, không biết nên làm gì.

Người đàn ông đưa tay kéo chiếc vòng bằng đồng gắn trên cánh cửa khổng lồ như thời cổ đại để mở nó ra. Sau đó, ông ta bước sang một bên, ra hiệu cho Caleb đi vào. Hai người đàn ông khác, trong bộ đồ đen, đứng trang nghiêm bên ngoài cửa.

Caleb cầm tay Caitlin và dẫn cô đi. Khi đi ngang qua khung cửa có mái vòm khổng lồ bằng đá, cô cảm giác như bước vào một kỷ nguyên khác.

“Tôi đoán chúng ta không cần phải trả tiền vào cửa", Caitlin mỉm cười nói với Caleb.

Anh nhìn qua cô, chớp mắt. Phải mất vài giây anh mới vỡ lẽ ra là cô đang nói đùa. Cuối cùng, anh ta mỉm cười.

Anh ta có nụ cười thật đẹp.

Nụ cười làm cô nghĩ tới Jonah. Cô cảm thấy bối rối. Không giống kiểu cô có cảm xúc mãnh liệt với bất kỳ chàng trai nào – ít nhiều cho hai người bọn họ trong cùng một ngày. Cô vẫn có cảm xúc với Jonah. Nhưng Caleb thì khác hoàn toàn. Jonah chỉ là một cậu nhóc. Caleb, mặc dù anh trông trẻ trung, nhưng đã là một người đàn ông thực thụ. Hoặc là ... một điều gì đó khác biệt? Có cái gì đó về anh ta mà cô không thể lý giải, cái gì đó khiến cô không thể rời mắt. Một cái gì đó khiến cô luôn muốn ở bên anh ta. Cô thích Jonah. Nhưng cô cần Caleb, anh ta hiện hữu khắp nơi quanh cô.

Nụ cười của Caleb tắt nhanh như khi xuất hiện. Anh rõ ràng đang phân tâm.

"Tôi e rằng phí vào cửa sẽ cao hơn nhiều”, anh ta nói, "nếu cuộc gặp này không được như tôi mong đợi".

Anh ta dẫn cô qua một cổng vòm đá khác, và đi vào một khoảng sân nhỏ mang phong cách Trung cổ. Dưới ánh trăng, khoảng sân toát lên vẻ đẹp mỹ lệ với các cột trụ và hình vòm được sắp xếp quanh sân với bố cục hài hòa và cân xứng. Cô không hiểu nội tại sao một nơi như này vẫn hiện diện ở thành phố New York. Nó đáng ra nên tồn tại ở những vùng thôn dã của châu Âu.

Họ đi ngang qua sân và xuống một hành lang đá dài, tiếng bước chân vang vọng. Có một vài lính gác đi phía sau họ. Ma cà rồng? Cô đoán vậy. Nếu đúng, tại sao họ vẫn giữ kẽ như vậy? Tại sao họ không tấn công Caleb, hoặc cô?

Họ bước xuống hành lang đá và đi qua một cánh cửa nữa, rồi đột ngột dừng lại.

Ðứng ở ngay đó là một người đàn ông mặc đồ đen, dáng bộ giống Caleb một cách kỳ lạ. Anh ta khoác một chiếc áo choàng lớn màu đỏ, có vài người đứng phía sau. Hình như anh là người nắm giữ quyền hành.

“Caleb", anh ta xuống giọng. Âm điệu có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Caleb.

Caleb yên lặng đứng đó, chiếu ánh nhìn vào người đàn ông kia.

"Chào Samuel", Caleb bình tĩnh đáp lời.

Người đàn ông chỉ đứng yên, nhìn Caleb, khẽ lắc đầu.

"Ngay cả cái ôm cũng không có cho người anh em lưu lạc từ lâu sao?" Caleb hỏi.

"Anh biết điều này cực kỳ nghiêm túc mà”, Samuel trả lời. "Anh đã vi phạm nhiều nguyên tắc khi đến đây đêm nay. Ðặc biệt khi dẫn theo cô ta".

Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn tới Caitlin. Cô cảm thấy bị xúc phạm.

"Nhưng ta không có sự lựa chọn", Caleb nói. "Ngày này đã đến. Chiến tranh đến rồi".

Tiếng xì xào từ đám ma cà rồng đứng đằng sau Samuel bắt đầu râm ran, và càng nhiều ma cà rồng dần dần vây quanh họ. Cô quay lại, thấy có hơn chục ma cà rồng. Cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Ma cà rồng quá đông, và không có lối thoát. Cô hoàn toàn không biết Caleb định làm gì, nhưng dù có là gì thì cô hy vọng anh sẽ đưa ra cách thoái khỏi tình trạng này.

Samuel giơ tay lên, và tiếng xì xào biến mất.

"Hơn nữa", Caleb tiếp tục, "người phụ nữ này đây", anh ta nói, hướng về phía Caitlin, "cô ấy là Người Duy nhất".

Phụ nữ. Caitlin chưa bao giờ được gọi như vậy trước kia. Cô thích cách gọi này. Nhưng cô không hiểu. Người Duy nhất? Anh ta thật hài hước khi nhấn mạnh cụm từ này, như thể anh đang nói về Ðấng cứu độ Mê-si-a hay điều cao quí nào đó. Cô tự hỏi phải chăng tất cả đều điên hết cả rồi.

Tiếng xì xào lại rộ lên, và tất cả đều quay sang nhìn chằm chằm vào cô.

"Ta cần gặp Hội đồng", Caleb nói, "Và ta phải đưa cô ấy theo cùng".

Samuel lắc đầu.

"Anh biết rằng ta sẽ không ngăn cản. Ta chỉ có thể khuyên anh. Và điều ta khuyên là anh nên rời đây ngay lập tức, quay về vị trí của mình và đợi Hội đồng triệu tập".

Caleb nhìn lại. "Ta e là không thể", anh ta nói.

"Anh luôn làm theo ý mình", Samuel nói.

Samuel bước sang một bên, và đưa tay ra hiệu cho Caleb có thể qua.

"Vợ anh sẽ không hài lòng đầu", Samuel nói.

Vợ? Caitlin nghĩ, cảm thấy lạnh sống lưng. Tại sao cô bỗng dưng có cảm giác ghen tuông rồ rại như vậy? Làm thế nào mà tình cảm cô dành cho Caleb đến nhanh như vậy? Như thế cô cho mình có quyền sở hữu anh ta?

Cô cảm thấy má ửng đỏ. Cô đã để tâm đến anh. Chẳng có nghĩa lý gì, nhưng cô hoàn toàn chú ý đến anh. Tại sao anh ta không nói với cô–

"Ðừng nhắc tới cô ta", Caleb đáp lại, mặt đỏ bừng. "Ngươi biết điều đó rồi mà–”

"Biết điều gì!?" bỗng đâu xuất hiện tiếng thét của một phụ nữ.

Tất cả đều quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ từ phía hành lang tiến về phía họ. Cô ta, giống như tất cả bọn họ, mặc đồ đen, với mái tóc đỏ, dài qua vai và đôi mắt to màu xanh lá cây sáng.

Dáng người cao ráo, không đoán định được tuổi tác, và đẹp một cách ấn tượng.

Caitlin cảm giác thấp kém khi đứng trước cô ta, cảm giác nhỏ bé vô cùng. Ðây mới thực sự là một người phụ nữ. Hay...ma cà rồng? Dù là bất kì thứ gì, cô ta cũng là một sinh vật mà Caitlin không bao giờ có thể so bì được. Cô cảm thấy hụt hẫng, và sẵn sàng chấp nhận Caleb là của cô ta dưới bất kỳ danh nghĩa nào.

"Biết điều gì?" người phụ nữ vừa nhắc lại, vừa đi về phía Caleb vừa trừng mắt nhìn anh ta, và dừng lại cách hai người vài bước chân. Cô ta liếc nhìn Caitlin, miệng phát ra tiếng gầm gừ. Caitlin chưa từng thấy người nào nhìn cô đầy căm hận như vậy.

"Sera", Caleb nhẹ nhàng nói, "chúng ta đã không còn là vợ chồng bảy trăm năm rồi".

“Ðó là suy nghĩ của anh" cô ta gắt lên.

Cô ta rảo bước, đi quanh Caitlin và Caleb. Nhìn khắp người cô như thể cô là loài sâu bọ.

"Sao anh dám đưa cô ta tới đây", cô ta bốp chát. "Thật sự. Anh đã đi quá xa rồi đấy”.

"Cô ấy là Người Duy nhất", Caleb bình thản nói.

Không giống như những người khác, cô ta có vẻ không mấy ngạc nhiên. Thay vào đó, cô ta chỉ cười khẩy, vẻ giễu cợt.

"Thật nực cười", cô ta đáp trả. "Anh đã mang chiến tranh đến cho chúng ta", cô ta tiếp tục, "và chung quy lại chỉ vì một con người. Ðơn giản chỉ là sự mê đắm", cô ta nói, vẻ mặt càng thêm căm tức. Mỗi từ cô ta nhả ra, đám đông phía sau đều tỏ vẻ đồng tình, cơn tức giận cũng theo đó mà bùng phát, lửa giận chất chứa trong đám đông.

"Và thực tế", Sera tiếp tục, "chúng ta có quyền xé xác cô ta".

Ðám đông phía sau rì rầm tỏ vẻ tán thành.

Trên mặt Caleb thoáng hiện cơn tức giận.

"Vậy cô phải nhớ theo sát tôi", Caleb nói, vẻ quyết tâm quay lại nhìn cô.

Caitlin cảm thấy một dòng suối mát chảy trong người. Anh ta đã đặt cược tính mạng của mình vì cô. Một lần nữa. Có lẽ anh thực sự quan tâm cô.

Samuel bước về phía trước, đứng giữa họ, và giơ tay lên. Ðám đông lập tức yên lặng.

"Caleb đã yêu cầu yết kiến Hội đồng", anh ta nói. "Ít ra chúng ta nợ anh ấy điều đó. Hãy để anh ấy tự mình giải thích. Và để Hội đồng quyết định".

"Tại sao chúng ta phải làm vậy?" Sera giọng khó chịu.

"Bởi vì đó là những gì tôi nói," Samuel trả lời, trong giọng nói thể hiện rõ sự kiên định. "Sera, ở đây tôi là người ra lệnh, chứ không phải cô". Samuel nhìn cô ta nghiêm nghị. Cuối cùng, cô ta cũng thỏa hiệp.

Samuel bước sang một bên, ra hiệu về phía cầu thang đá.

Caleb đưa tay ra và nắm lấy tay của Caitlin, dẫn cô đi về phía trước. Họ bước xuống những bậc thang rộng rãi bằng đá, và chìm vào bóng tối.

Ðằng sau, Caitlin nghe thấy một tiếng cười chói tai, xé tan bóng đêm.

"Thật rảnh nợ".

Chương Mười Hai

Bước chân của họ vang vọng trên cầu thang rộng bằng đá khi họ đi xuống. Ánh sáng lờ mờ hắt ra. Caitlin đưa tay ra nắm lấy tay Caleb. Cô hy vọng rằng anh sẽ để yên. Và anh đã làm vậy. Và thực ra, anh đã nắm chặt tay cô. Một lần nữa, cô cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp. Cô cảm giác mình có thể chìm vào trong bóng đêm, miễn là họ ở bên nhau.

Lúc này, những suy nghĩ miên man trong đầu cô. Hội đồng là gì? Tại sao anh kiên định mang cô theo? Và tại sao cô cảm thấy nhất quyết phải ở bên anh? Cô đã có thể dễ dàng phản đối, nói với anh ta rằng anh ta có thể đi mà không cần có cô, rằng cô muốn đợi ở trên lầu. Nhưng cô không muốn chờ đợi trên lầu. Cô muốn được sát cánh bên anh. Cô không thể tưởng tượng mình có thể ở đâu khác.

Chẳng nghĩa lý gì. Mỗi lần, thay vì nhận được câu trả lời, mọi điều cô nhận được chỉ chồng chất thêm những câu hỏi mới. Ở trên đó là những ai? Họ thật sự là ma cà rồng? Họ làm gì ở đây? Ở tu viện Cloisters này?

Hai người rẽ về ở góc hành lang, tiến vào một căn phòng lớn, và cô thực sự bị ấn tượng bởi vẻ đẹp của nó. Thật không tin được, giống như lạc vào một tòa lâu đài trung cổ thực sự. Trên trần đỉnh của căn phòng được chạm khắc bằng đá theo kiến trúc thời trung cổ. Hướng bên phải cô là mấy cỗ quan tài lớn đặt trên sàn. Nắp đậy được khắc những kí tự phức tạp của thời Trung cồ. Một vài chiếc trong số những chiếc quan tài đó đang mở nắp. Ðây có phải là nơi họ ngủ?

Cô cố suy tưởng lại tất cả các truyền thuyết về ma cà rồng đã từng nghe. Ngủ trong quan tài. Thức dậy vào ban đêm. Sức mạnh siêu nhân và tốc độ. Cảm giác đau đớn dưới ánh sáng mặt trời. Có vẻ tất cả những điều này đã củng cố thêm điều đó. Bản thân cô cảm thấy chút khó chịu dưới ánh mặt trời. Nhưng không có nghĩa là không thể chịu đựng nổi. Và cô cũng không hề hấn gì khi bị nước thánh dội vào người. Hơn nữa, nơi này, Tu viện Cloisters, ngập tràn các thánh giá, thánh giá khổng lồ ở khắp nơi. Tuy nhiên, nó dường như không ảnh hưởng đến những ma cà rồng này.

Trong thực tế, nơi này giống như nhà của họ.

Cô muốn hỏi Caleb về tất cả những điều này, và nhiều hơn nữa, nhưng không biết bắt đầu thế nào. Cô quyết định chọn điều cuối cùng.

"Thánh giá", cô nói, hất đầu lên chỗ các cây thánh giá khi họ tiến vào một lối khác. "Anh không thấy hề hấn gì sao?"

Anh nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu. Có vẻ anh đang miên man suy nghĩ.

"Thánh giá không ảnh hưởng gì đến ma cà rồng ư?" Cô hỏi.

Anh ta bừng tỉnh.

“Không phải với tất cả chúng tôi" anh ta trả lời. "Chủng tộc của chúng tôi không chỉ có một. Cũng giống như loài người. Có rất nhiều chủng tộc khác nhau trong giống loài của chúng tôi, và nhiều vùng lãnh thổ—hay lãnh giới—trong mỗi chủng tộc. Nó khá là phức tạp. Thánh giá không làm hại ma cà rồng lương thiện".

"Lương thiện?" Cô hỏi.

"Cũng giống như loài người, có thiện và ác. Chúng tôi cũng vậy, không hoàn toàn giống nhau".

Anh dừng lại ở đó. Như thường lệ, các câu trả lời chỉ khiến nảy sinh thêm nhiều câu hỏi. Nhưng cô đã biết giữ miệng, không tò mò thêm nữa. Không phải bây giờ.

Tuy trần cao nhưng các ô cửa đều nhỏ. Các cửa ra vào với lối kiến trúc mái gòm bằng gỗ, đều mở, và khi họ đi xuyên qua phải cúi đầu để tránh đụng. Khi họ bước vào căn phòng, độ cao được tăng lên, và đó là một căn phòng lộng lẫy. Cô nhìn lên và thấy kính màu ở khắp mọi nơi. Bên phải cô là những bục giảng kinh, và phía trước là hàng chục chiếc ghế gỗ nhỏ. Căn phòng thật ấn tượng và đẹp đẽ. Nó trông như một số tu viện thời trung cổ.

Cô không nhận thấy dấu hiệu của sự sống, và sự hoạt động nào. Cô hoàn toàn không nghe thấy gì. Cô tự hỏi họ đang ở đâu.

Họ bước vào một căn phòng khác, sàn nhà hơi nghiêng xuống, và cô thở dốc. Căn phòng nhỏ tràn ngập báu vật. Ðây là một bảo tàng đang hoạt động, và tất cả đều được để cẩn thận đằng sau lớp kính. Ngay trước mặt cô, dưới ánh đèn halogen sắc nét là những báu vật cổ xưa vô giá mà chắc hẳn trị giá hàng trăm triệu đô la. Thánh giá vàng. Cốc bạc lớn. Bản viết tay thời trung cổ....

Cô theo Caleb khi anh bước qua căn phòng và dừng lại trước một tủ kính dài và thẳng đứng. Bên trong là một cây gậy bằng ngà voi lộng lẫy, dài vài thước. Anh nhìn chăm chú vào nó qua lớp kính.

Anh im lặng vài giây.

"Cái gì vậy?" cuối cùng cô hỏi.

Anh ta tiếp tục nhìn, im lặng. Rồi, anh nói, "Một người bạn cũ".

Chỉ có vậy. Anh không giải thích gì thêm. Cô tự hỏi giai đoạn lịch sử nào anh có đồ vật này, và nó nắm giữ thứ quyền lực gì. Cô đọc trên tấm thẻ bài: đầu những năm 1300.

"Nó là cây gậy phép của giám mục. Có chức năng dùng như là roi và gậy. Roi để trừng phạt và gậy để lãnh đạo tín đồ. Nó là biểu tượng của nhà thờ chúng ta. Nó có sức mạnh để ban phước, hoặc để nguyền rủa. Ðó là thứ chúng ta bảo vệ. Thứ luôn giữ cho chúng ta an toàn".

Nhà thờ của họ? Thứ họ bảo vệ?

Trước khi cô kịp hỏi thêm, anh nắm lấy tay cô, dẫn cô thông qua một vòm cửa khác.

Họ tiến đến chỗ sợi dây nhung. Anh cầm lấy sợi dây, tháo móc và kéo nó lại để cho cô đi vào. Sau đó anh đi phía sau cô, siết chặt nó lại và dẫn cô đến một cầu thang gỗ, hình tròn nhỏ. Chiếc cầu thang, dường như dẫn thẳng xuống dưới sàn. Cô nhìn nó, bối rối.

Caleb quỳ xuống và tháo chốt bí mật ở sàn. Một ô vuông mở ra, và cô có thể thấy cầu thang tiếp tục đi sâu xuống.

Caleb nhìn thẳng vào mắt cô, "Cô sẵn sàng chưa?"

Cô muốn nói Không. Nhưng thay vào đó, cô nắm chặt lấy tay anh.

*

Cầu thang khá hẹp và dốc, xung quanh tối om. Sau khi đi theo lối xuống quanh co, cầu thang xuống ngày càng sâu hơn, cuối cùng cô nhìn thấy ánh sáng ở đằng xa và bắt đầu nghe thấy âm thanh của sự di chuyển. Khi họ rẽ vào góc hành lang, họ bước vào một căn phòng khác.

Căn phòng rất lớn và bừng sáng, đuốc thắp sáng ở khắp mọi nơi. Có thể thấy nó có cấu trúc giống với các phòng ở tầng trên, với trần nhà cao bằng đá thời trung cổ được điêu khắc bằng những chi tiết phức tạp. Trên tường treo đầy những tấm thảm thêu trang trí lớn, và những đồ nội thất thời trung cổ được bày kín trong không gian rộng lớn của gian phòng

Trong phòng chật kín người. Các ma cà rồng. Họ đều vận đồ đen, và di chuyển lung tung trong phòng. Phần lớn họ đang ngồi trên ghế, một số đang nói chuyện với nhau. Ở lãnh giới ma cà rồng cô từng gặp, ở dưới Hội trường thành phố, là những sinh vật hắc ám, đen tối và hiểm ác. Nhưng ở đây, cô cảm thấy thoải mái lạ lùng.

Caleb dẫn cô qua căn phòng, đến trung tâm. Khi họ bước đi, mọi hoạt động đều dừng lại và lắng xuống. Cô có thể cảm thấy tất cả mọi ánh mắt đều dồn về phía họ.

Khi họ đến cuối phòng, Caleb đến gần một ma cà rồng cao lớn, cao hơn cả anh, và vai cũng rộng hơn nhiều. Người đàn ông nhìn xuống, vẻ vô cảm.

"Tôi cần một cuộc họp", Caleb nói một cách giản đơn.

Ma cà rồng này chậm rãi quay lại và bước qua ngưỡng cửa, đóng chặt cánh cửa phía sau ông ta.

Caleb và Caitlin đứng đó, chờ đợi. Cô ngoái lại, và quan sát căn phòng. Tất cả – hàng trăm ma cà rồng – đang nhìn chằm chằm vào họ. Nhưng không ai lại gần.

Cánh cửa mở ra, và ma cà rồng cao lớn đó ra hiệu. Họ bước vào căn phòng.

Căn phòng nhỏ này tối hơn, ánh sáng lờ mờ được chiếu sáng bởi hai ngọn đuốc ở phía xa nơi cuối phòng. Căn phòng hoàn toàn trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn dài ở phía đối diện. Phía sau chiếc bàn là bảy ma cà rồng đang ngồi sẵn, tất cả nhìn thẳng vào họ. Ðây trông giống như một ban hội thẩm.

Có cái gì đó ở những ma cà rồng này khiến họ trông già hơn nhiều. Mặt họ đều đanh lại. Chắc chắn đây là ban hội thẩm.

"Hội đồng bắt đầu phiên họp!" ma cà rồng to lớn đó hô to, đập chiếc gậy xuống sàn nhà, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng. Ông ta đóng chặt cửa phía sau họ. Bây giờ là hai bọn họ, phải đối mặt với bảy ma cà rồng.

Cô ngập ngừng bên cạnh Caleb, không rõ phải làm gì hay nói gì.

Sự im lặng kéo dài, khi các thẩm phán đang dò xét họ. Có vẻ họ như đang muốn nhìn thấu tâm can họ.

“Caleb", một thanh âm trầm thấp vang lên, từ ma cà rồng ngồi ở chính giữa hội đồng.

"Cậu đã rời bỏ cứ địa của mình”.

“Tôi đã không làm thế, thưa ngài", anh ta đáp lời. "Tôi đã trung thành bám trụ ở cứ địa suốt hai trăm năm. Nhưng tối nay tôi buộc phải hành động".

Cậu hành sự mà có không có sự cho phép của chúng tôi” ông nói. "Cậu đã hủy hoại tất cả chúng ta".

"Nhiệm vụ của tôi ở đây là cảnh báo cho chúng ta về một cuộc chiến tranh đang đến gần", Caleb trả lời. "Tôi tin rằng đây là lúc chiến tranh sẽ xảy ra".

Hơi thở hắt ra từ phía Hội đồng. Xung quanh tĩnh lặng.

"Ðiều gì khiến cậu nghĩ vậy?"

"Chúng dội nước thánh lên người cô ấy, nhưng da của cô ấy không hề bị bỏng. Giáo lý nói rằng ngày đó sẽ đến khi Người Duy nhất xuất hiện, sẽ không hư hại đến vũ khí của chúng ta. Và rằng cô ấy là điềm báo trước chiến tranh".

Một hơi thở hắt ra bao trùm căn phòng tĩnh lặng. Tất cả họ nhìn chăm chăm vào Caitlin dò xét kỹ lưỡng. Một số thẩm phán bắt đầu nói chuyện với nhau, cho đến khi người ngồi giữa Hội đồng đập tay lên bàn.

"Im lặng!" Ông hét lên.

Dần dần, tiếng xì xào chấm dứt.

"Vì thế, cậu đặt tất cả chúng ta vào thế nguy hiểm chỉ để cứu một con người?" ông hỏi.

"Tôi cứu cô ấy chính là cứu chúng ta", Caleb trả lời. "Nếu cô ấy là Người Duy nhất, chúng ta sẽ chẳng làm được gì nếu không có cô ấy".

Caitlin cảm thấy choáng váng. Cô không biết phải nghĩ gì. Người Duy nhất? Giáo lý? Anh ta đang nói về điều gì? Cô tự hỏi liệu có phải anh ta nghĩ cô thành người khác, nghĩ rằng cô là một người nào đó thật vĩ đại.

Trái tim cô thắt lại, không phải vì cách mà Hội đồng đang nhìn cô, mà vì cô thấy lo lắng, rằng Caleb đã cứu cô chỉ vì lợi ích riêng nào đó. Anh ta không thực sự quan tâm đến cô. Và tình cảm anh dành cho cô sẽ biến mất khi anh biết sự thật. Anh ta sẽ thấy rằng cô chỉ là một cô gái tầm thường, không có gì nổi trội, cho dù có gì xảy ra những ngày sau đó, anh ta cũng sẽ từ bỏ cô.

Cũng giống như tất cả những gã trai khác đã đi qua cuộc đời cô.

Như để củng cố thêm suy nghĩ của mình, thẩm phán ở giữa hội đồng chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Caleb, cẩn trọng nói:

"Cậu đã mắc một sai lầm nghiêm trọng", ông nói. "Cậu thật sai lầm, vì rằng chính cậu mới là người gây nên chiến tranh. Chuyến đi đến đây của cậu đã đánh động sự hiện diện của chúng ta”.

"Hơn nữa, cô ta không phải là người mà cậu nghĩ".

Caleb mở miệng, "Vậy ông giải thích đi–"

Một thành viên hội đồng nói, "Nhiều thế kỷ trước đã có một trường hợp như thế này. Một ma cà rồng đã miễn nhiễm với các loại vũ khí. Mọi người cũng nghĩ rằng anh ta là Chúa cứu thế. Nhưng thực ra không phải vậy. Anh ta là con lai".

“Con lai?" Caleb hỏi, vẻ không chắc chắn.

"Là ma cà rồng được đẻ ra", ông tiếp tục, "là ma cà rồng chưa biến hình. Chúng miễn nhiễm với một số vũ khí, nhưng chưa hẳn đã miễn nhiễm với những thứ khác. Nhưng điều đó không nói lên được chúng là thành viên trong số chúng ta, cũng không hề làm cho chúng bất tử. Tôi sẽ chỉ cho cậu thấy", ông tiếp tục, và đột ngột quay sang Caitlin.

Cô cảm thấy lo lắng khi ông ta chiếu thẳng vào cô. "Hãy nói cho ta, đứa nhỏ kia, ai đã chuyển hóa cô?”

Caltin không rõ ông ta đang nói về điều gì. Cô thậm chí không hiểu ý nghĩa của câu hỏi. Một lần nữa đêm nay, cô tự hỏi câu trả lời tốt nhất bản thân có thể làm là gì. Cô do dự, cảm thấy rằng bất cứ điều gì mình nói sẽ có ảnh hưởng nghiêm trọng, không chỉ riêng cô, mà cả Caleb. Cô muốn đưa ra câu trả lời đúng ý ông ta, nhưng thật sự không biết phải nói gì.

"Tôi xin lỗi" cô nói, "Tôi không biết ông đang nói về điều gì. Tôi chưa từng được chuyển hóa. Tôi thậm chí không biết điều đó có nghĩa là gì. "

Một thành viên Hội đồng nhổm người về trước. "Vậy ai là cha của cô?", ông hỏi.

Trong bao nhiêu câu hỏi, tại sao ông ta lại hỏi cô điều này? Ðó là câu hỏi mà cô luôn đặt ra, trong suốt quãng đời mình. Cha cô là ai? Tại sao cô chưa bao giờ gặp ông? Tại sao ông bỏ rơi cô? Ðó là một câu trả lời cô muốn biết hơn bất cứ điều gì trong cuộc sống. Và giờ đây, theo yêu cầu, cô chắc chắn không thể trả lời nó.

"Tôi không biết", cuối cùng cô nói.

Vị thành viên hội đồng tựa lưng ra sau, vẻ tự đắc. "Cậu thấy không?", Ông nói. "Con lai sẽ không biến hình. Và chúng không bao giờ biết cha mẹ mình. Cậu đang nhầm lẫn, Caleb. Cậu đã gây ra sai lầm nghiêm trọng".

Giáo lý nói rằng con lai sẽ là Ðấng cứu thế, và rằng cô ấy sẽ dẫn chúng ta đến chỗ thanh kiếm bị thất lạc", Caleb ngắt lời, giọng ngang ngược.

“Giáo lý nói rằng con lai sẽ mang tới Ðấng cứu thế," một thành viên Hội đồng sửa lại. "Không phải là".

"Ngài đang chơi câu chữ", Caleb đáp lời. "Tôi nói rằng cuộc chiến đã bắt đầu, và cô ấy sẽ dẫn chúng ta đến thanh kiếm. Thời gian đang rất gấp. Chúng ta phải để cô ấy dẫn chúng ta đến đó. Ðó là cứu cánh duy nhất chúng ta có".

"Những câu chuyện cổ tích dành cho con nít", một thành viên nói. "Thanh kiếm cậu nói không tồn tại. Và cứ cho là có đi chăng nữa, con lai cũng sẽ không phải là người dẫn dắt chúng ta".

"Nếu chúng ta không nhanh chân, kẻ khác sẽ làm thay chúng ta. Chúng sẽ bắt giữ cô ấy, và tìm thấy thanh kiếm, dùng nó chống lại chúng ta".

“Cậu đã sai phạm nghiêm trọng khi đưa cô ta đến đây", một thành viên khác từ phía xa Hội đồng nói.

“Nhưng tôi—" Caleb bắt đầu.

"ÐỦ RỒI!" người đứng đầu hội đồng hét lên.

Căn phòng rơi vào im lặng.

"Caleb. Cậu đã cố ý vi phạm một số nguyên tắc trong lãnh giới của chúng ta. Cậu đã rời bỏ cứ địa của mình. Rồi lơ là nhiệm vụ. Cậu châm ngòi cho một cuộc chiến tranh. Và cậu đã mang đến nỗi nguy hại cho chúng ta chỉ vì một con người. Không hẳn là một con người, mà là con lai. Tệ hơn nữa, cậu đã đưa cô ấy vào đây, ngay giữa chúng ta, gây nguy hiểm cho tất cả chúng ta.

"Chúng tôi kết án cậu năm mươi năm giam cầm. Cậu sẽ không được ra khỏi nơi này. Và hãy tống đứa con lai này rời khỏi đây ngay lập tức”.

"Bây giờ, hãy để chúng tôi yên”.