Kitabı oku: «Biến Hình », sayfa 5
Chương Bảy
Vị Thám tử chuyên truy lùng những kẻ giết người thành phố New York, Grace O’Reilly mở cánh cửa đi tới hội trường Carnegie Hall, hiểu ngay độ nghiêm trọng của vấn đề. Bà từng chứng kiến nhiều vụ báo giới lộn xộn, nhưng chưa vụ nào giống như này. Cánh báo chí đã ở sâu trong hiện trường, năng nổ bất thường.
“Thám tử!”
Họ liên tục réo gọi khi bà bước vào, căn phòng tràn ngập ánh đèn flash của máy ảnh.
Khi Grace và những thám tử của bà bước qua tiền sảnh, các phóng viên không chịu rời nửa bước. Ở tuối bốn mươi, với vẻ rắn rỏi và từng trải, cộng thêm mái tóc đen cắt ngắn rất hợp với đôi mắt, Grace là một người bản lĩnh, thường phán đoán tình hình rất nhanh. Nhưng lần này, thật không dễ dàng. Các phóng viên biết đây là một vụ lớn, họ sẽ không ngừng bám đuôi. Ðiều này sẽ làm cho sự việc khó khăn hơn.
Một ngôi sao quốc tế, tuổi đời còn trẻ, đã bị giết hại dã man khi ở đỉnh cao danh vọng và quyền lực. Ngay giữa hội trường Carnegie Hall và ngay giữa buổi ra mắt của anh ở Mỹ. Báo chí đã có mặt, sẵn sàng ghi lại buổi ra mắt. Thậm chí nếu buổi ra mắt không có trục trặc gì, tin tức của buổi biểu diễn này sẽ ngập tràn các trang báo ở các nước trên thế giới. Nếu anh ta có bị vấp, trượt ngã hay bong bắt cá chân, thì câu chuyện lập tức sẽ được đẩy lên trang nhất.
Và giờ đây, một vụ giết hại dã man. Giữa buổi biểu diễn đen đủi của anh ta. Ngay tại hội trường anh ta đã hát vài phút trước. Nó quả thật là một tin sốt dẻo. Báo chí sẽ lao vào săn tin và không dễ dàng bỏ cuộc.
Vài phóng viên dí micro vào mặt bà.
“Thám tử Grant! Có một số tin tức nói rằng ca sĩ Sergei đã bị giết hại bởi một con thú hoang. Có phải vậy không?”
Bà phớt lờ họ, lách người bước đi.
“Tại sao các biện pháp an ninh trong hội trường Carnegie Hall tệ đến vậy, thưa nữ thám tử?” một phóng viên khác lao theo hỏi.
Có phóng viên nào đó hét vọng theo “Có thông tin cho rằng đây là kẻ giết người hàng loạt. Chúng sát hại anh ta dựa trên ý tưởng của vở ‘Beethoven Butcher’. Bà có bình luận gì không?
Khi tới phía sau căn phòng. Bà quay người đối mặt họ.
Ðám đông trở lên yên lặng.
“Beethoven Butcher?” bà nhắc lại. “Chúng không có ý tưởng nào hay hơn sao?”
Trước khi họ kịp hỏi thêm câu nào khác, Bà đã nhanh chân bước vào căn phòng.
Grace thấy người rã rời khi bước lên cầu thang phía sau hội trường Carnegie Hall, cạnh bên là các thám tử, họ liên tục cung cấp cho bà những thông tin liên quan trong lúc cùng đi. Nhưng thực tế là bà chẳng nghe được gì. Bà thấy trong người mệt mỏi. Bà vừa bước sang tuổi bốn mươi vào tuần trước. Bà biết lúc này không thể mệt được. Nhưng những đêm tháng Ba đã lấy đi sức lực của bà trong thời gian dài, bà cần được nghỉ ngơi. Ðây là vụ án giết người thứ ba trong tháng này, không tính các vụ tự sát. Bà muốn thời tiết ấm áp hơn, muốn hòa mình vào cây cỏ cùng những bờ cát mềm dưới chân. Một nơi không còn người bị giết hại, một nơi không ai còn nghĩ đến viêc tự sát. Bà muốn một cuộc sống khác.
Bà nhìn đồng hồ khi bước vào hành lang để đi đến phía hậu trường. Ðã một giờ sáng. Không cần nhìn, bà cũng có thể nhận ra hiện trường gây tội ác đã bị nấm bẩn. Tại sao họ không gọi bà sớm hơn?
Nhẽ ra bà nên lập gia đình, giống như mẹ bà nói, ở độ tuổi ba mươi. Bà sẽ có một người chồng. Có thể ông ta không hoàn hảo, nhưng cũng là chỗ dựa về mặt nào đó cho bà. Nhưng bà đã chọn cách theo đuổi sự nghiệp của mình, giống như cha mình. Bà nghĩ sự nghiệp, là mục tiêu mà cha bà muốn theo đuổi. Bây giờ cha bà không còn nữa, còn bà thì chưa bao giờ tìm ra điều ông muốn. Bà thấy mệt mỏi và cô đơn.
“Không có bất kỳ nhân chứng nào”, một trong những thám tử đi cạnh bà suy tư. “Nhân viên điều tra hiện trường nói vụ giết người xảy ra vào khoảng 10h15 đến 10h28 tối. Không có dấu hiệu của sự xô xát”.
Grace không thích hiện trường phạm tội như này. Có quá nhiều người liên quan, và cũng không ít người có mặt ở đây trước bà. Mọi động thái của bà sẽ bị phơi bày Và dù công cuộc điều tra của bà có tiến triển tốt đến đâu, thì cũng sẽ bị hớt tay trên bởi kẻ khác. Có quá nhiều cơ quan chức năng liên quan, đồng nghĩa với mùi chính trị cũng ở trong đó.
Cuối cùng bà bước nhanh qua đám phóng viên còn lại, đi vào trong khu vực ngăn cách, dành cho những nhân viên có đủ thẩm quyền. Khi bà tiến về phía sảnh kế tiếp, mọi thứ rồi cũng yên tĩnh. Lúc này bà có thể tĩnh tâm phán đoán.
Cánh cửa phòng thay đồ của ca sĩ vừa bị sát hại mở hé. Bà tiến lại, đeo găng tay chuyên dụng và khẽ đẩy cánh cửa rộng ra.
Hai mươi năm lăn lội trong nghề cảnh sát, bà đã chứng kiến nhiều sự vụ. Bà có thể phán đoán người bị sát hại trong các tình huống khác nhau, thậm chí cả những trường hợp man rợ khó suy luận nhất. Nhưng bà chưa từng thấy cảnh tượng nào giống như này.
Không phải bởi cảnh tượng đẫm máu. Không phải bởi khung cảnh bạo lực kinh hoàng đã diễn ra. Một cảm giác thật khác lạ. Cảm giác kỳ quái. Nó quá tĩnh lặng. Mọi thứ còn vẹn nguyên. Tất nhiên, trừ thi thể bị sát hại. Anh ta gục về phía sau ghế, để lộ vùng cổ. Chỗ đó, dưới ánh đèn, có hai lỗ hoàn hảo, ngay ở tĩnh mạch cổ.
Không đổ máu. Không có xô xát. Quần áo nguyên vẹn. Không xáo trộn. Như thể một con rơi xà xuống, hút cạn máu anh ta rồi bay đi mất hút vậy, không nơi nào bị chạm vào ngoài phần cổ. Hết sức khó hiểu. Một cảm giác khiến người ta hoảng loạn. Nếu da anh ta không chuyển màu trắng bợt, bà sẽ nghĩ nạn nhân vẫn còn sống, chỉ đơn thuần là giấc ngủ ngắn. Thậm chí bà vẫn muốn qua đó kiểm tra mạch đập của anh ta. Nhưng bà biết rằng đó chỉ là hành động ngớ ngẩn.
Sergei Rakov. Một thanh niên còn trẻ. Và bà đã từng nghe về anh ta. Một con người đầy kiêu hãnh. Phải chăng anh ta có kẻ thù?
Thứ quái quỷ gì đã gây ra điều này? Bà tự hỏi. Một loài vật? Một người? Một thứ vũ khí mới? Hay tự anh ta làm mình như vậy?
“Góc tấn công loại bỏ khả năng tự sát”, Thám tử Ramos nói, đứng cạnh bà cùng cuốn sổ tay, như thường lệ, anh ta luôn đọc thấu ý nghĩ của bà.
“Tôi muốn thu thập mọi thứ về anh ta”, bà nói. “Tôi muốn biết anh ta nợ nần ai. Tôi muốn nắm được kẻ nào thù địch với anh ta—Bạn gái anh ta, vợ sắp cưới. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ. Có lẽ anh ta đã gây thù chuốc oán với ai đó”.
“Vâng, thưa sếp”, anh ta nói, vội vã rời phòng.
Tại sao chúng chọn đúng thời điểm này để sát hại anh ta? Tại sao lại chọn lúc giải lao? Liệu chúng đang muốn gửi thông điệp gì đó?
Bà bước chậm rãi vào căn phòng trải thảm với tâm trạng nặng nề, xoay người, nhìn anh ta ở mọi góc độ có thể. Anh ta có mái tóc đen mượt, dài lượn sóng, cùng gương mặt quyến rũ gây ấn tượng mạnh với người đối diện, ngay cả khi đã chết. Thật đáng tiếc.
Lúc này. Tiếng huyên náo bỗng ngập tràn căn phòng. Tất cả những người có thẩm quyền quay lại cùng lúc. Họ nhìn lên, theo dõi màn hình TV nhỏ bên trong góc phòng đã được bật sáng. Nó phát lại buổi biểu diễn lúc tối. Bản giao thưởng số 9 của Beethoven vang khắp căn phòng.
Một trong những thám tử tiến lại gần để tắt TV.
“Ðừng”, bà nói. Viên thám tử ngừng giữa quãng.
“Tôi muốn nghe nó”.
Bà đứng đó, chăm chú nhìn Sergei, khi giọng hát của anh ta vang lên. Giọng hát vẫn còn được biểu diễn trực tiếp chỉ cách vài giờ trước. Thật kỳ lạ.
Grace quan sát căn phòng thêm một lần nữa. Lần này bà quỳ gối xuống.
“Chúng tôi đã lục soát kỹ căn phòng này rồi, thưa thám tử” nhân viên mật vụ FBI nói, vẻ mất kiên nhẫn.
Bà phát hiện ra thứ gì đó ở phía xa tầm mắt. Bà cúi gập người xuống, phía xa dưới một trong những cái ghế bành xếp chỉn chu. Rướn cổ và choãi cánh tay quờ mọi thứ bên dưới.
Cuối cùng thì bà cũng thấy được thứ mình đang tìm kiếm. Bà đứng dậy mặt đỏ gay, giơ mảnh giấy nhỏ lên.
Tất cả các thám tử khác ngoái lại nhìn chăm chú.
“Một cuống vé” bà nói, dò xét kỹ càng bằng bàn tay đã đeo găng. “Gác lửng. Ghế số 3. Buổi hòa nhạc tối nay”.
Bà ngước lên và nhìn không chớp mắt những thám tử của mình, những người đang nhìn lại với vẻ thất thần.
“Bà nghĩ nó là của kẻ giết người?” một người trong số bọn họ dò hỏi.
“Có khả năng, đây là manh mối duy nhất tôi có”, bà nói, ngoái nhìn lần cuối thi thể nạn nhân, ngôi sao nhạc kịch người Nga. “Nó không phải của anh ta”.
*
Kyle đi dọc sảnh hội trường được trải thảm đỏ dưới chân, Trịnh thượng đi qua đám người đông đúc. Vẻ khó chịu cố hữu. Gã căm ghét đám đông và cả hội trường Carnegie Hall. Gã đã từng một lần tham dự buổi hòa nhạc ở đây, vào những năm 1890, nó đã diễn ra chẳng mấy tốt đẹp. Dư vị khó chịu quả không dễ để quên.
Khi gã rảo bước trong hội trường, mặc bộ vest cao cổ màu đen trùm kín cổ, chỉ để lộ khuôn mặt. Mọi người nhường đường cho gã. Những kẻ có phận sự, nhân viên an ninh, phóng viên báo chí – toàn bộ đám đông dạt sang một bên.
Con người quả dễ kiểm soát, gã nghĩ. Có chíu xíu rắc rối mà chúng nhặng hết cả lên.
Ma ca rồng vùng Blacktide Coven, Kyle đã chứng kiến tất cả mọi việc trong ba nghìn năm có lẻ của mình. Gã từng hiện diện khi chúng giết chúa cứu thế. Từng chứng kiến cuộc cách mạng Pháp. Từng dõi theo bệnh đậu mùa gieo rắc khắp Châu Âu—thậm chí còn làm nó lan rộng hơn. Chẳng gì trong đời khiến gã ngạc nhiên.
Nhưng tối nay thì gã ngạc nhiên thực sự. Một nỗi ngạc nhiên thụ động chẳng lấy gì làm dễ chịu.
Thông thường, sự có mặt miễn cưỡng, như thường lệ của gã đã nói thay mọi chuyện, và tự động mở lối cho hắn qua đám đông. So với tuổi đời, gã trông trẻ trung và đẹp mã nên dễ dàng chinh phục những người đối diện. Nhưng tối nay gã đã mất kiên nhẫn, đặc biệt khi biết đến vụ này. Tâm can cháy lên những câu hỏi chưa có lời giải đáp.
Loại ma cà rồng bất hảo nào lại liều lĩnh đến vậy khi sát hại người công khai? Hành động liều lĩnh giữa thanh thiên bạch nhật. Không dấu vết để lại trừ các biểu hiện trên cơ thể? Ðiều này đi ngược lại nguyên tắc của dòng giống ma cà rồng. Cho dù chúng có là tà hay chánh, đó là ranh giới không được vi phạm. Không kẻ nào muốn gây chú ý rồi bị loại trừ ra khỏi dòng giống. Ðó là một sự vi phạm tôn chỉ, điều mà có thể bị trừng phạt bằng: cái chết. Một cái chết từ từ trong đau đớn.
Kẻ táo bạo nào vi phạm vào điều cấm kỵ như vậy? Thu hút sự chú ý không mong đợi từ cánh báo giới, những nhà chính trị, cảnh sát? Tệ hơn nữa, lại trong địa phận của gã? Ðiều đó làm lãnh giới ma ca rồng xấu đi— hình ảnh càng tệ hại hơn. Rồi làm chúng không kịp trở tay. Toàn bộ dòng giống ma cà rồng sẽ phải triệu tập và bắt kẻ quỷ quyệt kia phải lộ diện, nếu chúng không tìm thấy thành phần bất hảo này. Thì chắc chắn sẽ nổ ra một cuộc chiến tranh. Chiến tranh ở thời điểm chúng yếu thế, ngay lúc chúng đang sắp sửa một kế hoạch tổng thể.
Kyle bước nhanh qua một nữ trinh sát, và bị bà ta tông vào người khá mạnh. Hơn nữa, bà ta còn ngoái lại và xăm xoi gã. Gã thấy bất ngờ. Không có ai trong đám đông này có được sức mạnh ý chí để chú ý đến hành vi của gã. Bà ta phải đặc biệt hơn người thường, hoặc có thể chỉ là ý nghĩ chủ quan của gã.
Gã vận dụng sức mạnh trí lực, Nhìn bà ta trực diện. Cuối cùng bà ta lắc đầu và quay người bước đi. Gã sẽ phải lưu ý đến bà ta. Gã nhìn xuống và nhìn thấy tên phù hiệu. Thám tử Grace Grant. Bà ta chắc vừa kết thúc một vụ.
Kyle tiếp tục đi học hành lang hội trường, chen chân qua các phóng viên, qua dải phân cách hiện trường, và cuối cùng là một nhóm nhân viên FBI. Gã xoay sở tìm cách hé cánh cửa, nhìn vào phía trong. Căn phòng có thêm vài nhân viên FBI ở đó. Còn có một người đàn ông khác trong bộ comple đắt tiền. Từ ánh mắt đảo lia lịa, toát lên tính tham vọng của ông ta, Kyle đoán đó là một nhà chính trị.
“Lãnh sự Nga không vừa lòng chút nào”, ông ta nạt nộ nhân viên FBI đang thực hiện nhiệm vụ. “Các anh có thấy rằng đây không còn là vụ việc của riêng cảnh sát New York, mà còn là của cả chính phủ Mỹ. Sergei là ngôi sao trong số các danh ca ở đất nước chúng tôi. Vụ sát hại anh ta phải được xem như là vụ phạm tội trên đất nước của chúng tôi –”
Kyle đưa lòng bàn tay lên, sử dụng sức mạnh ý chí, khóa miệng nhà chính trị lại. Gã ghét nghe những nhà chính trị thuyết giáo, và đã nghe đủ những gì cần nghe từ người này. Gã cũng ghét người Nga. Thực lòng là ghét nhất. Nhưng tối nay. Nỗi hận thù của gã tăng lên gấp bội. Sự thiếu kiềm chế đã lên đỉnh điểm.
Không ai trong căn phòng nhận ra Kyle đã khóa miệng viên chính trị gia lại, ngay cả chính ông ta. Hoặc ít ra trong trường hợp này, họ thấy biết ơn về điều đó. Kyle bước sang một bên rồi sử dụng năng lực trong tiềm thức sai khiến mọi người rời khỏi phòng.
“Tôi cho rằng tất cả chúng ta cần vài cốc café để giải lao chốc lát”, một nhân viên FBI đang làm phận sự bỗng dưng lên tiếng “Cần phải để cái đầu thư thái một chút”.
Ðám đông gật gù tán thưởng và nhanh chóng rời phòng, như thể đó là những suy nghĩ có sẵn trong đầu họ vậy. Khi người cuối cùng rời bước. Kyle đóng cánh cửa lại. Gã ghét thanh âm của con người, đặc biệt là lúc này.
Kyle thở phào. Cuối cùng cũng được yên thân, gã có thể toàn tâm quan sát thi thể này. Gã tiến lại gần và vạch cổ áo Sergei ra. Lộ ra những vết cắn. Kyle đưa tay lên và đặt hai ngón tay lạnh ngắt, nhợt nhạt của gã lên đó. Gã muốn phán đoán và xác định khoảng cách của vết cắn.
Vết cắn nhỏ hơn gã dự tính. Ðó là dấu vết của một nữ ma cà rồng. Còn khá trẻ. Ðiều này minh chứng qua vết răng chưa ngập sâu lắm.
Rồi gã đặt lại ngón tay của mình lên vết cắn và nhắm mắt. Cố cảm nhận bản chất của máu, bản chất của ma cà rồng đã gây ra vết cắn đó. Cuối cùng, gã trợn tròn mắt kinh ngạc. Vội rút tay về. Gã không thích những gì gã vừa thấy. Không thể phát hiện ra điều gì. Ðây chắc chắn là một con ma cà rồng quỷ quyệt, không cùng dòng tộc với gã, hoặc bất kỳ dòng tộc nào mà gã từng biết. Kinh hãi hơn, gã không thể phát hiện ra đây là dòng giống ma ca rồng nào. Trong cuộc đời hơn ba nghìn năm, điều này chưa từng xảy ra với gã.
Gã đưa ngón tay lên, và nếm thử vị máu. Mùi của ma cà rồng đó xộc lên mũi gã. Thông thường, chỉ cần làm vậy là đủ—để biết chính xác cô ta ở đâu. Nhưng vẫn còn điều gì đó làm gã mất phương hướng. Ðiều gì đó cản trở khả năng phán đoán của gã.
Gã cau mày. Chúng không có chọn lựa trong trường hợp này. Chúng sẽ phải dựa vào sự phá án của con người để tìm ra cô ta. Ðấng bề trên của gã chắc sẽ không hài lòng về điều này.
Kyle thậm chí còn thấy khó chịu hơn trước. Gã nhìn Sergei không chớp mắt, trong đầu nhẩm tính kế sách cần làm. Chỉ trong vài thời khắc nữa, anh ta sẽ tỉnh lại, xuất hiện trong hình hài một ma ca rồng ít quyền năng hơn. Gã có thể giết anh ta ngay tức khắc, vĩnh viễn, mọi việc sẽ trôi đi trong quên lãng. Gã thấy hứng thú với ý định đó. Dòng giống ma ca rồng không cần thêm thành viên mới.
Nhưng điều đó sẽ là đặc ân quá lớn dành cho Sergei. Anh ta sẽ không phải chịu đựng sự bất tử xuyên suốt hàng ngàn năm, vật lộn cùng với nỗi tuyệt vọng trong bóng đêm dài vô tận. Không, điều đó là quá nhân từ. Thay vào đó, tại sao không để Sergei chịu đựng nỗi thống khổ cùng gã?
Gã đang nghĩ đến việc. Một danh ca nhạc kịch. Ðúng vậy. Lãnh giới các ma ca rồng chắc sẽ rất hứng thú với điều này. Chí ít, thằng nhóc người Nga này cũng có thể mua vui cho chúng, khi có hứng. Gã sẽ đưa thằng nhóc quay trở lại. Chuyển hóa nó. Và gã sẽ có một trợ thủ đắc lực.
Thêm nữa, Sergei có thể giúp chúng tìm cô ta. Mùi của cô ta vẫn xộc trong huyết quản gã. Thằng nhóc có thể dẫn chúng tới chỗ cô ta. Và rồi bọn chúng sẽ buộc cô ta phải trả giá.
Chương Tám
Caitlin tỉnh dậy với cảm giác đau rát. Da như bị thiêu đốt, và khi cô cố gắng mở mắt ra, thì xuất hiện cơn đau như hàng vạn mũi kim chích vào, khiến cô không tài nào mở được mắt. Cơn đau dữ hội bùng phát trong đầu cô.
Cô nhắm nghiền mắt lại, thay vào đó dùng tay để cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cô đang nằm trên đỉnh một vật gì đó. Cảm giác mềm mại, nhưng chắc chắn. Hình dạng không đồng đều. Chắc không phải là một tấm nệm. Miết ngón tay dọc theo nó, cô có cảm giác giống như nhựa.
Caitlin mở mắt, lần này thì mở ra một cách từ từ, và nhìn xuống tay mình. Nhựa. Nhựa đen. Và mùi gì đó. Là gì vậy? Cô nghiêng đầu sang chút nữa, cố mở mắt to, rồi cô nhận ra. Mình đang vạ vật, nằm đè lên những túi rác. Cô nghển cổ lên. Hóa ra cô đang ở trong một thùng rác.
Cô ngồi dậy. Cơn đau bùng phát làm mình mẩy cô vô cùng đau nhức. Mùi hôi thối không thể chịu đựng được. Cô nhìn quanh, Mắt đã nhìn bình thường trở lại, và cô chợt kinh hãi. Ðiều quái quỷ gì khiến cô bị thương và nằm ở đây vậy?
Cô đưa tay lên trán, cố gắng xâu chuỗi các sự việc để lý giải tại sao mình lại ở đây. Ðầu óc cô trống rỗng. Cô cố gắng nhớ lại sự việc đêm qua. Cô vận dụng sức mạnh ý chí để hồi tưởng lại. Dần dần, mọi thứ hiện ra...
Cô đã xô xát với mẹ mình. Tàu điện ngầm. Gặp gỡ Jonah. Hội trường Carnegie Hall. Buổi hòa nhạc. Rồi....sau đó…
Cơn đói. Sự thèm khát. Ðúng rồi, Có một sự thèm khát. Bỏ mặc Jonah. Vội vã chạy trốn. Ði lang thang khắp các đại sảnh. Sau đó ... trống trơn. Không nhớ thêm gì nữa.
Cô đã đi đâu? Cô đã làm gì? Và điều chết tiệt gì đã khiến cô ở đây? Jonah đã chuốc thuốc mê cô ư? Phải chăng cậu ta đã làm gì cô, rồi bỏ mặc cô ở đây?
Cô không nghĩ vậy. Cô không tin cậu ta là người như vậy. Trong ký ức còn sót lại, cô nhớ mình đi lang thang khắp đại sảnh, chỉ một mình. Cô đã bỏ rơi cậu ta. Không. Không thể là cậu ta được.
Vậy rồi sau đó?
Caitlin từ từ bò dậy khỏi thùng rác, một chân cô bị sụt giữa hai túi rác, làm thân hình lún xuống đống rác sâu hơn nữa. Cô vội giật mạnh chân ra rồi tìm điểm tựa vững chắc hơn để đứng dậy, tiếng chai nhựa vỡ lạo xạo dưới chân.
Cô nhìn lên và thấy nắp thùng đang mở. Liệu có phải đêm qua cô đã mở nó ra và leo vào đây? Tại sao cô lại làm thế? Cô rướn người với lấy thanh kim loại trên đỉnh đầu. Cô lo lắng không biết có đủ khỏe để đu người lên và nhảy ra ngoài.
Nghĩ vậy nhưng cô ráng thử, và thấy ngạc nhiên khi có thể đu mình lên một cách dễ dàng: bằng một động tác uyển chuyển, cô vung chân qua một bên, nhảy xuống từ độ cao vài thước rồi hạ cánh xuống nền xi măng. Cô lấy làm ngạc nhiên khi hạ cánh mau lẹ bằng một cú nhảy tuyệt vời, một cú chạm đất hoàn hảo. Chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?
Ngay khi Caitlin tiếp đất xuống vỉa hè thành phố New York, một cặp vợ chồng ăn vận sang trọng đi ngang qua cô. Cô làm họ giật mình. Họ quay lại và nhìn chằm chằm vào cô, thật là mất thể diện, tự hỏi tại sao một cô nhóc tuổi teen lại chui vào trong thùng rác đó. Ánh mặt họ lộ vẻ sửng sốt, sau đó rảo bước đi nhanh, tránh xa càng nhanh càng tốt.
Caitlin không thể trách họ. Nếu ở địa vị của họ, chắc cô cũng sẽ làm như vậy. Cô nhìn xuống, vẫn là bộ trang phục lếch thếch từ đêm qua, chúng bị lấm bẩn và dính đầy rác rưởi. Người cô bốc lên thứ mùi khó chịu. Cô ra sức giũ sạch nó.
Cùng lúc, cô lướt nhanh tay lên người và túi váy của mình. Ðiện thoại biến mất tiêu. Cô lục lại trí nhớ, cố nhớ xem liệu mình có mang theo khi rời nhà chưa.
Không. Cô đã bỏ quên nó ở nhà, trong phòng ngủ, phía góc bàn của mình. Cô định chộp lấy nó, nhưng Mẹ cô đã làm cô phân tâm đến nỗi không còn nhớ việc mang theo điện thoại. Chết tiệt. Cô còn để quên cả cuốn nhật ký. Cô cần hai thứ này. Và cô cần tắm rửa và thay quần áo.
Caitlin nhìn xuống cổ tay, chiếc đồng hồ cũng chẳng thấy đâu. Chắc hẳn cô đã đánh rơi nó ở đâu đó đêm qua. Cô tiến thêm một bước thoát ra ngoài con hẻm, hòa mình vào dòng người tấp nập dọc hai bên phố, ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào mặt cô. Cơn đau nhức lan tỏa lên tận trán.
Cô nhanh chóng bước vào trong bóng râm. Cảm giác không hiểu nổi những gì đang diễn ra. Thật may, trời đã xế chiều. Hi vọng cảm giác khó chịu cùng những điều tương tự sẽ trôi qua nhanh chóng.
Cô vắt óc suy nghĩ. Liệu cô có thể đi đâu? Cô muốn gọi cho Jonah. Thật điên rồ, bởi vì cô hầu như không biết gì về cậu ta. Và sau đêm qua, với những gì cô làm, chắc cậu ấy không còn muốn gặp mặt cô nữa. Nhưng, dù vậy, cậu ấy vẫn là người đầu tiên xuất hiện trong đâu cô. Cô muốn nghe giọng cậu ấy nói, được gần bên cậu ấy. Nếu không có bất chắc gì, cô muốn cậu ấy tường thuật lại những gì đã xảy ra. Cô rất muốn nói chuyện với cậu ấy. Cô cần điện thoại của mình.
Cô sẽ quay về nhà lần cuối, lấy điện thoại và nhật ký của mình, rồi đi ngay. Cô mong rằng Mẹ mình sẽ không có ở nhà. Có lẽ, chỉ lần này thôi, hi vọng may mắn sẽ mỉm cười với cô.
*
Caitlin đứng bên ngoài tòa nhà của mình, nhìn lên lo lắng. Giờ đã là hoàng hôn, và ánh sáng mặt trời không còn làm cô thấy khó chịu. Thực tế là, càng về đêm, cô càng thấy mạnh mẽ hơn.
Cô nhảy vọt qua các bậc thang của căn hộ năm tầng không có thang máy với tốc độ rất nhanh, khiến bản thân cô cũng thấy ngạc nhiên. Cô nhảy ba bước một lần, bàn chân không biết mệt mỏi. Cô không hiểu nỗi chuyện gì đang diễn ra trong cơ thể. Dù sao đi nữa, cô cũng có cảm giác thích thú.
Tâm trạng tốt của cô bị phủ lên một đám mây đen khi đứng trước cửa căn hộ. Tim đập thình thịch, rồi cô tự hỏi, liệu Mẹ có nhà không. Bà ấy sẽ phản ứng như thế nào?
Nhưng trước khi cô đưa tay với tay nắm cửa, cô rất ngạc nhiên khi thấy cánh cửa đã hé mở. Nỗi bồn chồn trong cô tăng dần. Tại sao nó lại mở?
Caitlin ngập ngừng đi vào căn hộ, tiếng sàn gỗ ọp ẹp dưới chân cô. Cô từ từ bước qua phòng trước rồi đi vào phòng khách.
Ngay khi vừa bước vào, cô quay đầu lại và bất giác hoảng hốt đưa tay lên miệng. Cơn buồn nôn khủng khiếp ập đến. Cô quay đầu lại và nôn mửa.
Ðó là mẹ cô. Ðang nằm đó, sõng soài trên sàn nhà, mắt mở trừng trừng. Ðã tắt thở. Mẹ của cô. Ðã chết. Bà ấy đã chết như thế nào?
Máu rỉ ra từ cổ bà ấy, tạo thành một vũng nhỏ trên sàn. Ðây không phải cách bà ấy có thể tự tự sát. Bà ấy đã bị giết chết. Ðây là một vụ án mạng. Nhưng giết bằng cách nào? Ai đã sát hại? Cô đã từng ghét mẹ mình rất nhiều, nhưng trong thân tâm, cô chưa bao giờ mong muốn bà ấy có một kết cục bi thảm như này.
Vết máu vẫn còn tươi, và Caitlin nhận ra rằng nó chỉ vừa mới xảy ra. Cánh cửa khép hờ. Ðã có ai đó đột nhập vào đây?
Cô bỗng quay người một vòng, đưa mắt dò xét xung quanh, cảm giác tóc gáy dựng đứng. Có ai đó đã ở trong căn hộ.
Như để minh chứng cho câu hỏi trong đầu cô, vừa lúc đó có ba gã vận trang phục màu đen từ đầu đến chân xuất hiện từ một căn phòng khác. Bọn chúng bước đi lãnh đạm vào phòng khách, nhắm hướng tới chỗ Caitlin. Ðó là ba gã đàn ông. Thật khó phán đoán tuổi chúng—trông chúng có vẻ trẻ lâu—có lẽ, chắc chỉ ngấp nghé ba mươi. Tất cả chúng đều có dáng người khỏe mạnh. Thân hình vạm vỡ. Hoàn toàn không có gram mỡ thừa nào trên người. Bọn chúng ăn mặc chỉnh tề và chải chuốt. Sắc diện trông rất, rất nhợt nhạt.
Một người trong số bọn chúng tiến về trước.
Caitlin sợ hãi lùi bước. Một cảm giác mới xuất hiện trong cô, cảm giác khiếp đảm. Cô không hiểu rõ lắm, nhưng có thể cảm nhận được sức mạnh từ những người này. Ðó là dấu hiệu rất, rất xấu.
"Cuối cùng thì", gã cầm đầu nói, giọng nham hiểm và hắc ám. "Cáo đã về hang".
"Ông là ai?" Caitlin hỏi và lùi lại phía sau. Cô nhìn lướt qua phòng để tìm vũ khí. Có thể là một ống nước, hoặc một cây gậy. Cô bắt đầu nghĩ đến nơi có thể thoát thân. Cửa sổ phía sau. Lối thoát hiểm khi hỏa hoạn?
"Ðó mới là những gì chúng tôi cần hỏi cô", gã cầm đầu nói. "Người bạn của cô—con người không có câu trả lời", gã ta nói, chỉ tay vào thi thể mẹ cô. "Hy vọng rằng, cô sẽ có".
Con người? Gã đang ám chỉ điều gì vậy?
Caitlin lùi thêm vài bước nữa. Lùi đến sát mép. Cô sắp đâm sầm vào tường. Lúc này cô nhớ lại: cửa sổ phía sau dẫn đến một lối thoát hỏa hoạn. Cô nhớ mình đã từng ngồi trên đó vào ngày đầu tiên cô đến căn hộ này. Nó đã rỉ sét. Và ọp ẹp. Nhưng dường như vẫn có thể dùng được.
"Cô ta đã có một bữa ăn thịnh soạn ở Carnegie Hall", gã ta nói. Ba người bọn chúng lừ lừ tiến lại gần cô, tiến từng bước về phía trước. "Rất ấn tượng".
Caitlin lục lại kí ức trong nỗi tuyệt vọng.
Ăn? Cố suy nghĩ, nhưng cô hoàn toàn không hiểu những gì gã ta đang nói.
"Sao lại đúng vào giờ giải lao?" gã ta hỏi. "Thông điệp cô muốn gửi đến là gì?"
Cô tựa lưng vào tường, không còn chỗ để lùi thêm nữa. Chúng đang áp sát gần cô hơn. Cô chắc chắn chúng sẽ giết mình nếu cô không nói ra những điều chúng muốn.
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Thông điệp? Nghỉ giải lao? Cô nhớ lại mình đang lang thang ở các tiền sảnh, với những lối đi được trải thảm đỏ, rồi đi từ phòng này qua phòng khác. Tìm kiếm. Ðúng rồi, ký ức cô dội lại. Một cánh cửa hé mở. Một phòng thay đồ. Một người đàn ông ở bên trong. Anh ta ngước mắt lên nhìn cô. Ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi. Và sau đó...
"Cô đang ở trong lãnh giới của chúng tôi", gã ta nói, "và cô hiểu luật lệ. Cô sẽ phải giải đáp điều này".
Chúng bước đến gần hơn.
Tiếng đổ sầm vang lên.
Cùng lúc đó, cửa phía trước căn hộ bị phá vỡ, một số cảnh sát mặc quân phục lao vào bên trong, rút súng ra.
"Cấm động đậy, lũ vô lại!" Viên cảnh sát la lên.
Ba người đàn ông quay lại và nhìn chằm chằm vào cảnh sát.
Sau đó từ từ tiến về phía họ, không chút sợ hãi.
"Tao nói CẤM ÐỘNG ÐẬY!"
Gã thủ lĩnh thản nhiên bước tiếp, và cảnh sát nổ súng. Âm thanh thật chói tai.
Nhưng, lạ thay, gã ta vẫn không dừng lại. Gã nhếch mép cười, rồi đưa tay lên, bắt lấy viên đạn đang lơ lửng trên không trung. Caitlin hoảng hốt tột độ khi thấy gã ta đưa tay chặn lấy viên đạn, bắt lấy gọn ghẽ. Sau đó, gã giơ tay lên, bóp chặt lại và nghiền nát nó. Khi mở bàn tay ra, chỉ còn các hạt bụi bay lả tả trên sàn.
Các viên cảnh sát đứng nhìn với bộ dạng sửng sốt, miệng há hốc.
Gã thủ lĩnh cười to hơn nữa, đưa tay chụp lấy khẩu súng từ viên cảnh sát. Gã giật mạnh từ tay anh ta và giang tay đấm mạnh vào mặt viên cảnh sát. Anh ta bay người về phía sau, xô ngã vài đồng nghiệp đang đứng đó.
Caitlin chứng kiến toàn bộ sự việc.
Không chút do dự, cô quay người, mở cửa sổ rồi trèo qua. Cô nhảy vào lối thoát hỏa hoạn và lao vội xuống những bậc cầu thang ọp ẹp và rỉ sắt.
Cô chạy thật lực, chạy vòng theo đường xoắn ốc. Lối thoát hiểm có lẽ đã không được sử dụng trong nhiều năm, và khi cô xoay người qua ở đoạn cua, một bậc thang đã bị sụt xuống, cô trượt người xuống và hét lên, nhưng sau đó cô nhanh chóng lấy lại được thăng bằng. Toàn bộ đường thoát hiểm rung lắc và dịch chuyển dữ dội, nhưng chưa hoàn toàn sụp gãy.
Cô chạy chậm lại khi nghe thấy tiếng ồn. Cô ngước lên, và thấy ba người bọn chúng đã nhảy lên lối thoát hiểm. Chúng bắt đầu đi xuống, tốc độ nhanh không tưởng. Chúng đi nhanh hơn nhiều so với cô. Cô bắt đầu tăng tốc.
Cô đã xuống đến tầng một, và chưa biết chạy về đâu: còn cách khoảng mười năm thước nữa là tới vỉa hè. Cô ngoái cổ lại, nhìn thấy chúng đang đi tới. Cô nhìn xuống phía sau. Không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nhảy xuống.
Caitlin chuẩn bị tinh thần cho cú chạm đất sắp đến, nghĩ rằng sự việc sẽ rất tồi tệ. Nhưng cô hết sức ngạc nhiên khi thấy mình đã tiếp đất nhẹ nhàng, giống như một con mèo và hầu như không đau đớn. Cô chạy vút đi, cảm giác tự tin sẽ bỏ lại những kẻ đang truy đuổi mình, dù chúng là ai, ở khoảng cách rất xa.
Khi chạy đến cuối khu nhà, cô càng ngạc nhiên trước tốc độ của bản thân, cô nhìn lại, hy vọng đã cắt đuôi được chúng.
Nhưng cô lập tức hoảng hốt khi nhận ra chúng chỉ còn cách phía sau cô vài mét. Làm sao mà chúng có thể?
Trước khi kịp nghĩ xong, cô cảm thấy chúng đang ở phía trên đầu; sắp sửa đánh gục cô.
Caitlin dồn tất cả sức mạnh mới có của mình để chống lại những kẻ tấn công cô. Cô thúc khủy tay vào một trong số chúng, ngạc nhiên khi thấy gã bay đi, xa đến vài thước. Ðược đà, cô xoay người và thúc vào một tên khác, và thêm một lần phấn khích nữa khi gã ta bay theo một hướng khác.
Gã chỉ huy lao như cơn lốc đến người cô, và bắt đầu bóp cổ cô. Gã ta mạnh hơn hai kẻ trước. Cô ngước nhìn lên đôi mắt trợn trừng đen ngòm của gã, và cảm giác như đang nhìn chằm chằm vào mắt của một con cá mập. Một sự lãnh cảm trong đôi mắt ấy. Ðó là cái nhìn của thần chết.
Caitlin gắng hết sức có thể, tận dụng chút hơi tàn của mình, xoay người rồi ném gã ra xa khỏi cô; rồi tạo đà, một lần nữa vụt đi nhanh chóng.
Nhưng chưa chạy được bao xa thì tên thủ lĩnh đã lao đến tấn công. Làm thế nào gã ta có thể nhanh như vậy? Khi mà cô vừa ném gã về phía con hẻm.
Lần này, trước khi kịp kháng cự, cô cảm thấy các ngón tay bỏng rát hằn trên má mình, và nhận ra mình vừa bị ăn một cú vả ngược tay. Cú vả quá mạnh. Cô cảm thấy thế giới quay cuồng. Rồi cô nhanh chóng xốc lại tinh thần, sẵn sàng ra đòn đáp trả thì bỗng thấy hai tên còn lại đang quỳ dưới chân, ghìm người cô xuống. Gã thủ lĩnh rút ra từ túi một nhúm vải.
Cô chưa kịp phản ứng lại thì đã bị gã tọng nhúm vải đó vào mồm và mũi.
Cô ra sức thở lần cuối, hơi thở thật sâu, thế giới quay cuồng và rất mơ hồ.
Trước khi mọi thứ chuyển sang màu đen hoàn toàn, cô dám thề là đã nghe thấy một giọng nói hắc ám, thì thầm vào tai cô: "Giờ thì ngươi đã nằm trong tay bọn ta".